Ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài (2)
Bất luận kẻ nào cũng có thể bảo vệ hắn, chỉ có Càn đế bảo vệ hắn, Ngụy Quân hoàn toàn không hiểu nổi.
Huống chi ở trong cảm nhận của hắn Càn đế chính là một tên nhát gan bắt nạt kẻ yếu.
Ngụy Quân hoàn toàn không ngờ, ở cái thời điểm không nên cứng rắn nhất này, Càn đế trở nên cứng rắn.
Lại bị Ngụy Quân mắng có bệnh, Càn đế lần này đã không cảm thấy gì nữa.
Dù sao nói tới chính hắn cũng biết, trên đời này rất nhiều người đều đang mắng hắn.
Thêm một Ngụy Quân cũng không phải việc to tát gì.
Huống chi sự thật đã chứng minh, Ngụy Quân là một nhân tài không có tư tâm rất hiếm có.
Đối với nhân tài đặc thù như vậy, đương nhiên phải có đãi ngộ đặc thù.
Cho nên Càn đế đã thể hiện lòng dạ đế vương của mình: “Ngụy Quân, ngôn luận của ngươi quả thật tổn hại lợi ích của hoàng thất, nhưng hành vi của ngươi tất cả đều là một lòng vì việc công, cũng không giành lợi riêng cho mình. Đối với ngươi nhân tài như vậy, trẫm là có độ lượng có thể cất chứa.”
Ngụy Quân: “Ngươi nếu thật là anh minh như thế, Đại Càn cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng bây giờ...”
Càn đế: “...”
Hôm nay xem như hết nói chuyện được rồi.
Lục tổng quản ho nhẹ một tiếng, cường thế chen vào.
Hắn là không muốn để Ngụy Quân cùng Càn đế hết nói chuyện được nữa.
Dù sao ở trong nhận biết của hắn, Ngụy Quân vẫn cần lăn lộn ở trên mảnh đất kinh thành này, vậy làm việc liền không tách rời được Càn đế giúp đỡ.
Hơn nữa có Càn đế xác nhận cho Ngụy Quân, an toàn tính mạng của Ngụy Quân mới có thể được cam đoan.
Cho nên Lục tổng quản mở miệng nói: “Ngụy đại nhân, bệ hạ lần này là nghiêm túc. Chỉ cần ngươi nguyện ý tạm thời thu hồi đoạn lời đó lúc trước, tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ thông cảm cho hành vi của ngươi, Đại Càn cũng có thể đủ an ổn.”
“Trách không được bệ hạ đột nhiên cứng rắn như thế, hơn nữa còn muốn chiêu an ta, thì ra là vì để ta mang lời đã nói ra thu hồi.” Ngụy Quân hiểu rõ, sau đó nhún vai nói: “Nhưng lời nói ra giống như nước hắt ra ngoài, làm sao thu hồi được?”
“Chỉ cần ngươi nói mình trước đó thiếu cân nhắc là được.” Càn đế chủ động chỉ giúp Ngụy Quân một con đường sáng: “Lấy thanh danh ngươi bây giờ, chỉ cần ngươi đứng ra, lời ngươi nói mọi người đều sẽ nghe.”
“Ngu ngốc.”
Ngụy Quân bây giờ thật sự mang mắng hoàng đế coi là việc hằng ngày, nhưng hắn nói cũng là lời nói thật: “Nhân dân quần chúng vỡ lòng tư tưởng một khi nảy sinh, lại há là ta loại người khởi xướng này có thể tiêu trừ?”
Càn đế: “...”
Hắn lúc trước còn muốn lôi kéo Ngụy Quân.
Bây giờ hắn không có ý tưởng đó nữa.
Ngụy Quân cái tính chó này, thật là càng ngày càng giống Chu Phân Phương, người bình thường căn bản chịu không nổi.
Hắn cũng là người bình thường.
Hắn chỉ có thể lựa chọn ngưỡng mộ mà chỉ dám nhìn từ xa.
Càn đế cho Lục tổng quản một ánh mắt ra hiệu, ý tứ là chuyện này giao cho ngươi, sau đó Càn đế lựa chọn chạy.
Hắn dù sao không phải Thượng Quan Tinh Phong, không có sở thích bị mắng.
Sau khi Càn đế đi, Lục tổng quản mới bất đắc dĩ nói với Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, ngươi nên nể mặt bệ hạ một chút, dù sao hắn là bệ hạ mà.”
Ngụy Quân đối với Lục tổng quản vẫn rất tôn kính, dù sao Lục tổng quản cũng không làm những việc vớ vẩn đó của Càn đế.
Ngụy Quân chỉ là bình tĩnh nói: “Ta lại không muốn thăng quan phát tài, nịnh bợ hắn làm chi? Hơn nữa ta nói cũng đều là lời nói thật mà, có một số việc đã xảy ra, là không có khả năng coi như chưa từng xảy ra, tên bắn ra không thể quay đầu.”
“Nhưng Đại Càn quả thật không thể loạn, nếu Đại Càn loạn, liền thật sự cho liên minh tu chân giả cơ hội.” Lục tổng quản nói: “Ta tin tưởng đây cũng không phải điều Ngụy đại nhân muốn nhìn thấy.”
Ngụy Quân trầm mặc.
Hắn quả thật không muốn để Đại Càn trở nên hỗn loạn.
Hắn chỉ là đơn thuần muốn chết mà thôi.
Vấn đề là Đại Càn sở dĩ sẽ loạn như thế, hắn cảm giác mình nhiều nhất chỉ là một người khởi xướng, người đổ thêm dầu vào lửa hẳn là không phải hắn.
Hắn khoảng thời gian này vẫn luôn ngồi tù.
“Lục tổng quản, Đại Càn có thể loạn dữ dội như thế, có phải Thượng Quan thừa tướng ở sau lưng giở trò quỷ hay không?” Ngụy Quân đoán: “Lấy thể chế cùng hoàn cảnh Đại Càn trước mắt mà nói, ngôn luận phản đế phản phong kiến không nên xôn xao như thế, cái này không bình thường.”
Bất cứ tư tưởng nào nảy sinh cũng cần đất đai.
Đại Càn có đất đai, nhưng rất cằn cỗi.
Dưới tình huống bình thường, không nên phát triển lớn mạnh nhanh như thế.
Kiếp trước kiếp này Ngụy Quân đều từng đọc sách lịch sử, biết rõ so với thay đổi triều đại, thay đổi tư tưởng quan niệm của người đời rõ ràng là chuyện càng thêm khó khăn.
Một trăm năm cũng không nhất định có thể đủ hoàn thành đổi mới tư tưởng.
Đại Càn thì sao?
Một trăm ngày cũng không cần đến.
Vậy mà đã ồn ào huyên náo như thế.
Cái này rõ ràng không bình thường.
Lục tổng quản bị lời Ngụy Quân nói dọa toát mồ hôi lạnh khắp người.
Đổ thêm dầu vào lửa phía sau cũng không chỉ là Thượng Quan thừa tướng.
Hắn cũng là một phần tử trong đó.
Bọn họ các đại thần này, đều là thân ở Tào lòng ở Hán, đeo danh hiệu đế đảng phản đối đế đảng.
Nhưng Lục tổng quản vẫn luôn cho rằng bọn họ làm rất kín đáo.
Dù sao Càn đế cũng chưa từng hoài nghi bọn họ.
Nhưng Ngụy Quân trực tiếp đoán tới trên người Thượng Quan thừa tướng, khiến Lục tổng quản không thể không cảm khái, trạng nguyên đúng là trạng nguyên, Ngụy Quân không hổ là Ngụy Quân.
Lục tổng quản trái lại không muốn giấu Ngụy Quân, dù sao hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Quân.
Cho nên Lục tổng quản trực tiếp nói thẳng.
Sau đó, cả người Ngụy Quân đều không ổn rồi.
“Ý của ngươi là, Đại Càn loạn đến trình độ này bây giờ, tất cả đều là ngươi, Thượng Quan thừa tướng, Cơ soái còn có các đại lão khác của quan trường ăn ý?” Ngụy Quân nhìn chằm chằm Lục tổng quản.
Lục tổng quản cho rằng Ngụy Quân là chấn động bởi năng lượng của bọn họ, còn có chút xấu hổ: “Thật ra chúng ta cũng là theo đà phát triển, không có lợi hại như ngươi tưởng tượng.”
Ngụy Quân nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi con mẹ nó thật đúng là một đám nhân tài.”
Bản Thiên Đế thì ra là bị các ngươi đám Lang Gia bảng này đâm sau lưng.
Ta nói rõ ràng tất cả đều tính sẵn rồi, sao còn có thể thất bại.
Hắn cuối cùng đã hiểu nguyên nhân.
Lục tổng quản hiển nhiên chưa bắt được tâm tình thật sự của Ngụy Quân.
Hắn cho rằng Ngụy Quân nói tục là đang nói lên sự khâm phục của mình.
Lục tổng quản càng thêm khiêm tốn.
“Ngụy Quân, con mèo nhỏ ta đã thả về nhà ngươi rồi. Yên tâm, từ đầu tới đuôi ta đều chưa để nó đối mặt với Đao Thần, hơn nữa giúp nó an bài xong thân phận lai lịch, bất luận kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi.” Lục tổng quản lại báo cho Ngụy Quân một cái “tin tức tốt” .