Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391. Suy Đoán Nghĩ Kỹ Mà Sợ (3)

Chương 391. Suy đoán nghĩ kỹ mà sợ (3) Chương 391. Suy đoán nghĩ kỹ mà sợ (3)

Suy đoán nghĩ kỹ mà sợ (3)

“Ngài cũng từng nói, Ngụy Quân là một trong các Nhân tộc xuất sắc nhất của một thế hệ này.” Nhâm Dao Dao tiếp tục nói.

Hồ Vương hiểu rõ: “Con thích Ngụy Quân?”

Nàng đương nhiên biết Ngụy Quân.

Danh tiếng Ngụy Quân bây giờ đã râm ran thiên hạ, ở Yêu tộc bên kia cũng có chút danh tiếng.

Huống chi Hồ Vương còn là quân sư của Yêu tộc, tự nhiên sẽ không đối với Ngụy Quân loại ngôi sao mới của Nhân tộc này hoàn toàn không biết gì cả.

Con gái thích Ngụy Quân, Hồ Vương đơn giản tính toán một lần, sau đó gật gật đầu: “Không sai, Dao Dao con thực tinh mắt, Ngụy Quân xứng đôi con.”

Nhâm Dao Dao cười khổ nói: “Mẫu thân, con trái lại cũng không phải thích Ngụy Quân, chỉ là đối với hắn có chút hảo cảm, sau đó tự mình đi thử hắn một lần.”

“Sau đó thế nào? Hắn không thích con?” Hồ Vương đoán.

Nhâm Dao Dao nói: “Hắn nhận ra thân phận hồ yêu của con.”

Ánh mắt Hồ Vương ngưng trọng.

Nhâm Dao Dao tiếp tục nói: “Hơn nữa thực lực của hắn sâu không lường được, sau khi mang con khống chế, ép hỏi con bí mật thân phận. Con không có cách nào, chỉ có thể mang mọi chuyện đều nói cho hắn.”

Hồ Vương lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mọi chuyện? Ngay cả chuyện con là bà mối Lưu cũng nói cho hắn rồi?”

“Chuyện này là Ngụy Quân tự mình phát hiện, con cũng không biết Ngụy Quân rốt cuộc là nhìn thấu con như thế nào.” Giọng điệu Nhâm Dao Dao cực kỳ khó hiểu.

Trong lòng Hồ Vương trầm xuống.

Nàng biết, phiền toái lớn rồi.

Nhâm Dao Dao nhìn thấy mẫu thân bộ dạng này, giọng điệu có chút thấp thỏm: “Mẫu thân, thật ra cũng không phải việc gì to tát nhỉ? Chuyện ngài cùng phụ thân kết hợp, hoàng đế vốn chính là biết, lại bị Ngụy Quân biết hẳn là cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn... Nhỉ?”

“Bị hoàng đế biết không đáng sợ, nhưng bị Ngụy Quân biết thì rất đáng sợ.” Hồ Vương trầm giọng nói.

“Vì sao?” Nhâm Dao Dao nghi hoặc nói.

Hồ Vương nói: “Bởi vì hoàng đế quá ngu xuẩn, nhưng Ngụy Quân không ngu.”

Càn đế ở điện Thanh Tâm bỗng nhiên hắt xì một cái.

Nhâm Dao Dao cũng không có lời nào để chống đỡ.

“Mẫu thân, cẩn thận nghĩ, con cũng chưa làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, đơn giản chỉ là tác hợp một ít người có tình mà thôi. Những Nhân tộc cùng Yêu tộc kia con giết đều là đáng chết, Ngụy Quân có thể làm gì con?”

“Những thứ này đều là việc nhỏ.” Hồ Vương lắc đầu nói.

Điều nàng lo lắng căn bản không phải cái này.

Nhưng nhìn thoáng qua Nhâm Dao Dao, Hồ Vương cũng chưa mang lo lắng chân thật nhất trong lòng mình nói cho con gái.

“Có lẽ là ta quá lo rồi, Dao Dao con nói rất đúng, cho dù Ngụy Quân đã biết bí mật của con, thật ra cũng không có gì to tát cả.” Hồ Vương sửa lời nói: “Hẳn là không phải việc gì lớn, con không cần lo lắng.”

Nhâm Dao Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Như vậy thì tốt, mẫu thân, con sau này còn có thể tiếp tục làm bà mối của con không?”

Hồ Vương do dự một phen, sau đó gật đầu: “Có thể, đây là chí hướng của con, con đã thích, vậy thì kiên trì đi làm.”

“Cảm ơn mẫu thân.” Nhâm Dao Dao mừng rỡ.

Nhưng sau khi kết thúc trò chuyện cùng mẫu thân, sắc mặt Nhâm Dao Dao lại suy sụp xuống.

“Mẫu thân có chút không thích hợp.”

“Ngụy Quân ngay lúc đó phản ứng cũng không đúng.”

“Quan trọng nhất là, bản thân ta rất không thích hợp.”

Nhâm Dao Dao buông ra che giấu đối với khí tức.

Ngay sau đó, nàng lập tức biến thành cô nàng tai cáo.

Phía sau ba cái đuôi đang đong đưa lên xuống.

Hơn nữa Nhâm Dao Dao rõ ràng cảm giác cái đuôi thứ bốn của mình cũng đang phát triển.

“Tình huống hồ hóa (hóa cáo, hóa hồ ly) càng ngày càng nghiêm trọng.” Nhâm Dao Dao thấp giọng lẩm bẩm: “Máu yêu trong cơ thể ta, càng ngày càng bắt đầu áp chế máu người.

Ta loại tình huống này là ví dụ đặc biệt sao?

Hay là nói, mẫu thân, đây mới là mục tiêu cuối cùng của ngài?

“Không theo đuổi ở trên chiến trường sát thương Nhân tộc, ngược lại thúc đẩy Nhân tộc và Yêu tộc kết hợp, sau đó bằng huyết mạch cường đại của Yêu tộc, làm con cháu hai tộc nhân yêu toàn diện yêu hóa. Giả mượn danh tình yêu, đi xâm chiếm ăn mòn. Vài năm sau, không tốn một binh một tốt nào, hậu nhân Đại Càn liền toàn diện yêu hóa?”

Thân thể Nhâm Dao Dao có chút rét run.

“Mẫu thân, con vốn không nên hoài nghi mẹ, nhưng con là con gái của mẹ, kế thừa trí tuệ của mẹ đấy.

Ngụy Quân, ta mang mình đưa đến trước mặt ngươi, lấy biểu hiện kinh diễm lúc trước của ngươi, hẳn là đã phát hiện tin tức ta muốn để ngươi có biết.

Chỉ là ta vốn đang nghĩ nên như thế nào để ngươi biết những việc này, không ngờ ngươi so với ta dự tính càng thêm lợi hại, cũng không cần ta nhắc nhở đã vạch trần bí mật của ta.

Mẫu thân tính toán không bỏ sót, nếu suy đoán của ta là thật, ta không biết mẫu thân ở Đại Càn rốt cuộc chôn xuống bao nhiêu quân cờ, cũng không biết rốt cuộc nên tin tưởng ai, ta thậm chí không thể tin được phụ thân.

Ta chỉ có thể xác định, ngươi chính nhân quân tử thấy chết không sờn như vậy khẳng định sẽ không là quân cờ của mẫu thân, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phản bội Đại Càn.

“Hy vọng ngươi có thể cho ta một đáp án chuẩn xác, Nhâm Dao Dao ta từ nhỏ lớn lên ở Đại Càn, tuyệt không nguyện làm tội nhân mất nước.”

Ngụy Quân không biết Nhâm Dao Dao gửi gắm kỳ vọng cao đối với mình.

Hắn chỉ biết là căn cứ tư liệu Lục tổng quản cho hắn cung cấp đến xem, Binh bộ thượng thư Nhâm Thiên Hành ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, giống như thật sự có chút hành động lạ.

Nhưng chuyện Nhâm Thiên Hành làm khác với bọn Cổ Thu Hác Tống Liên Thành, Cổ Thu Hác Tống Liên Thành là trực tiếp theo địch, mà chuyện Nhâm Thiên Hành làm càng giống đang vụng trộm tư thông Yêu tộc.

Tư liệu của Giám sát ti thật ra chưa quá rõ ràng chỉ ra một điểm này, nhưng căn cứ trên tư liệu ghi lại, hơi suy luận một chút, cơ bản là có thể ra một kết luận:

“Nhâm Thiên Hành ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, có vụng trộm thả tù phạm chiến tranh Yêu tộc.”

Ngụy Quân nhìn về phía Lục tổng quản: “Chuyện rõ ràng như thế, ta có thể nhìn ra được, cao thủ Giám sát ti không có đạo lý nhìn không ra được nhỉ? Trong đó có gì bí ẩn?”

Ngụy Quân ở phương diện này là một người thường, hắn cũng có thể nhìn ra sơ hở, thật ra ở trong mắt người trong nghề liền không gọi là sơ hở.

Nhưng Lục tổng quản cho hắn câu trả lời trái lại khiến hắn có chút ra ngoài dự liệu: “Giám sát ti tự nhiên đã nhìn ra không đúng, nhưng bệ hạ không cho điều tra.”

“Lại là Quân Thảm Chấp tên phế vật này?” Ngụy Quân nhíu mày nói.

Bình Luận (0)
Comment