Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397. Ta Đọc Sách Ít, Ngươi Đừng Gạt Ta (3)

Chương 397. Ta đọc sách ít, ngươi đừng gạt ta (3) Chương 397. Ta đọc sách ít, ngươi đừng gạt ta (3)

Ta đọc sách ít, ngươi đừng gạt ta (3)

Nho gia thánh nhân cũng còn chưa mạnh đến loại trình độ đó, luyện chế một món thần khí còn có thể phân tích cụ thể như thế.

Có thể phán định thật giả một cái chỉnh thể, đã rất nghịch thiên rồi.

Ngụy Quân cái giải thích này có lý lẽ có chứng cứ, Nhâm Thiên Hành không thể phản bác.

Hắn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi khả năng nghi vấn này của Ngụy Quân.

Càng tự hỏi, lại càng có chút kinh hãi.

“Ngụy đại nhân, theo ta biết, năm đó là thật sự có rất nhiều Yêu tộc bị săn giết sau đó giết yêu lấy đan.” Nhâm Thiên Hành nói.

“Quả thực như thế, nhưng Hồ Vương dùng kế, xưa nay không để ý hy sinh cần thiết. Ta từng điều tra tư liệu Hồ Vương, đối với phong cách làm việc của nàng có nhiều hiểu biết. Luận dụng binh tàn nhẫn, Hồ Vương trước giờ đều ngang hàng với Cơ soái, Minh Châu công chúa thậm chí từng chính mồm nói, phong cách dụng binh của nàng có một nửa đều là học tập Hồ Vương. Cho nên loại chuyện này, Hồ Vương tuyệt đối có thể làm ra được, không phải sao?” Ngụy Quân hỏi ngược lại.

Nhâm Thiên Hành không còn lời nào để chống đỡ.

Hiểu vợ ai bằng chồng.

Phu nhân nhà mình là phong cách gì, hắn đương nhiên không thể không biết.

Cho dù có lớp kính lọc, nhưng hắn cũng không làm được nói dối không chớp mắt.

Hơn nữa Nhâm Thiên Hành biết nói dối không chớp mắt khẳng định cũng không thuyết phục được Ngụy Quân.

Nhâm Thiên Hành chỉ có thể nói: “Việc này ta không biết tình huống, nếu Ngụy đại nhân có nghi ngờ, ta sẽ hỏi phu nhân một phen.”

“Nhâm thượng thư, ngươi có từng nghĩ, nếu lúc trước chuyện này là Yêu tộc tự đạo tự diễn, vậy liên hợp với Tây đại lục chính là quyết định chúng nó đã sớm làm ra, trong lúc chiến tranh vệ quốc yêu đình thương tổn đối với Đại Càn, cũng tất cả đều là yêu đình cố ý hay không.” Ngụy Quân nhìn Nhâm Thiên Hành, giọng nói có chút sát khí lạnh lẽo: “Nếu tất cả cái này là thật, việc này tránh không được là Hồ Vương chủ trì, vậy nàng chính là một trong những tội phạm chiến tranh lớn nhất của chiến tranh vệ quốc, cũng không khác gì bọn Tống Liên Thành Cổ Thu Hác. Đến lúc đó, Nhâm thượng thư nên tự xử như thế nào?”

Nhâm Thiên Hành sắc mặt tái nhợt.

Hồ Vương là quân sư của toàn bộ Yêu tộc.

Nếu Ngụy Quân đoán là thật, vậy việc này quả thật chỉ có thể là Hồ Vương thiết kế cùng chủ trì.

Nhưng Hồ Vương cũng chưa từng nói chuyện này với hắn.

Chính hắn cũng là bóng tối dưới đèn, hoàn toàn chưa từng nghĩ phía sau chuyện này sẽ có ẩn tình.

Lúc này nghe được vấn đề này của Ngụy Quân, hắn quả thật có chút không biết làm sao.

“Ngụy đại nhân, trước mắt tất cả cái này đều chỉ là phán đoán của ngươi.” Nhâm Thiên Hành nghiến răng nói: “Đã là đoán, liền có khả năng là giả.”

“Nếu suy đoán trở thành sự thật thì sao? Đến lúc đó Nhâm thượng thư sẽ lựa chọn bên nào?” Ngụy Quân cũng chưa buông tha Nhâm Thiên Hành, hắn cần một đáp án: “Nhâm thượng thư, theo Đại Càn luật, tôn phu nhân liên quan việc nghiêm trọng như thế, ngươi vị thượng thư này thật ra nên trình đơn xin từ chức cáo lão về quê.”

Hắn không phải đang nhằm vào Nhâm Thiên Hành.

Hắn nói đều là thứ có khả năng xảy ra hơn nữa hoàn toàn là dựa vào sự thật xuất phát.

Nhâm Thiên Hành nhắm mắt, yên lặng trầm ngâm một lát, sau đó Nhâm Thiên Hành mở mắt, ánh mắt đã trở nên cực kỳ kiên định.

“Ta tin tưởng phu nhân.”

“Nhâm thượng thư là một kẻ si tình nha.” Ngụy Quân lời nói thâm ý sâu sắc, tay phải vô ý thức ở trên bàn gõ hai cái, sau đó đột nhiên dời đi đề tài: “Nhâm thượng thư, đối với việc Dương đại soái cùng Xà Vương, ngươi hiểu biết không?”

Lời của Ngụy Quân nhảy đề tài quá nhanh, Nhâm Thiên Hành trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại.

“Dương đại soái cùng Yêu tộc chuyện gì? Ồ, ngươi nói Dương đại soái tư thông với Xà Vương? Chuyện này là sau khi ngươi công khai nhật ký Dương đại soái ta mới biết được.”

“Hồ Vương chưa từng lộ ra cho ngươi sao?”

“Mấy năm nay ta cùng phu nhân gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không gặp mặt gì cả. Ta là Binh bộ thượng thư Đại Càn, nàng là quân sư yêu đình, chúng ta cũng không có khả năng có trao đổi quá mức thường xuyên.”

Lý do này là thành lập.

Tuy thế giới này thông qua tu hành thuật pháp cũng có thể thực hiện video trò chuyện, trực tiếp các loại công năng thần kỳ, nhưng khác với nhánh khoa học kỹ thuật là, phải thông qua biện pháp tu hành mở khóa những công năng này, yêu cầu đối với tài nguyên là rất lớn, phí tổn cao không hạ, cho nên rất khó mở rộng quy mô lớn.

Thật ra biện pháp tốt nhất là ở giới tu hành tiến hành một lần cách mạng khoa học kỹ thuật, theo Ngụy Quân biết, khoa học kỹ thuật của Tây đại lục thật ra còn chưa phát triển đến một bước này. Mang khoa học kỹ thuật và tu hành kết hợp với nhau, hoàn toàn có khả năng khai thác ra một con đường mới, để các công năng thông qua tu hành mới có thể đạt thành kia giảm phí tổn, đồng thời cũng mang tốc độ khoa học kỹ thuật tiến bộ tăng lên trên diện rộng.

Kéo đi xa rồi, đây là nguyện cảnh đối với tương lai, bây giờ khẳng định là chưa xuất hiện.

Cho nên mặc dù Nhâm Thiên Hành coi như là quyền cao chức trọng, nhưng với Hồ Vương vẫn như cũ là yêu xa, quanh năm suốt tháng cũng không có được vài lần nói chuyện phiếm.

Càng như là kiếp trước vợ chồng yêu xa trước khi thời đại internet tiến đến.

Dưới loại tình huống này, bọn họ cho dù là trò chuyện, cũng muốn tâm sự với nhau, không có thời gian để bàn luận thứ khác là rất bình thường.

Đây cũng là một trong các nguyên nhân Nhâm Thiên Hành nguyện ý tin tưởng Hồ Vương.

Có một số việc Hồ Vương chưa nói cho hắn, hắn tự nhiên càng nguyện ý tin tưởng là thời gian không đủ, mà không phải Hồ Vương cố ý giấu diếm hắn.

Người đời đều càng nguyện ý tin tưởng thứ mình muốn tin tưởng, điều này rất bình thường.

Nhưng lời nói sau đó của Ngụy Quân, khiến trái tim Nhâm Thiên Hành lại nhảy dựng.

“Dương đại soái cùng Xà Vương, Nhâm thượng thư cùng Hồ Vương, yêu vương Yêu tộc thế mà cùng quan lớn Đại Càn đi lại gần như thế, Nhâm thượng thư có cảm giác được cái gì không đúng hay không?”

Nhâm Thiên Hành vốn thực sự không cảm giác được.

Nhưng nghe Ngụy Quân nói như thế, hắn bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.

Nhưng Nhâm Thiên Hành cũng chưa thừa nhận, ngược lại nói: “Dương đại soái và Xà Vương chỉ là sương sớm nhân duyên, không tính là gì nhỉ? Hơn nữa chỉ có hai người chúng ta, cũng không tính là phổ biến chứ?”

“Vấn đề là hôm nay ta trước khi tới đây cố ý hỏi Thượng Quan thừa tướng cùng Cơ soái, bọn họ nói năm đó cũng có nữ yêu vương từng thử tiếp xúc bọn họ, chẳng qua hai người đều quả quyết từ chối. Về sau ta lại hỏi Triệu Vân tướng quân cùng Minh Châu công chúa, các nàng cũng từng có mấy lần ngẫu nhiên gặp yêu vương giống đực yêu đình. Có một số việc xảy ra một lần tính là bình thường, xảy ra hai lần cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà khi liên tiếp xảy ra, có phải liền có chút không đúng hay không?” Ngụy Quân lặng lẽ nói.

Bình Luận (0)
Comment