Thằng hề thế mà lại là chính ta (4)
Đối với lời của Nhâm Thiên Hành, Ngụy Quân một chữ cũng không tin.
“Nhâm thượng thư, ngươi đoạn lời này tuy động lòng người, nhưng tính có thể tin cơ bản là số 0. Vấn đề khác tạm không nói đến, nếu Hồ Vương tất cả đều không có ác ý, vì sao lại phải nhọc lòng âm thầm vụng trộm an bài tất cả cái này chứ? Hơn nữa còn cung cấp thủ đoạn ẩn nấp thuận tiện như thế cho các con cháu Nhân tộc Yêu tộc kết hợp sinh ra?”
Ngụy Quân châm chọc nói: “Chẳng lẽ Hồ Vương chỉ là đơn thuần cân nhắc xuất phát từ góc độ giữ bí mật?”
Bị Ngụy Quân chất vấn như thế, Nhâm Thiên Hành cũng chưa bối rối, mà là bình tĩnh nói: “Phu nhân ta chỉ là không muốn dây cà ra dây muốn, người đời nhiều ngu muội, có một số việc bọn họ không cần biết quá nhiều, chỉ cần chúng ta định ra, sau đó thông báo bọn họ là được.”
Ngụy Quân vỗ tay tán dương: “Hay cho một cái chém trước tấu sau, nhưng ta kẻ làm sử quan này, chức trách chính là mang chân tướng công khai, để dân chúng nhìn thấy chân tướng, nếu ta thế nào cũng phải mang tình huống thực tế viết ở trên sách sử sao?”
Ánh mắt của Nhâm Thiên Hành dần dần trở nên quyến rũ: “Vậy ngươi chính là muốn chết.”
Nhìn thấy Nhâm Thiên Hành bộ dạng này, Ngụy Quân hơi động tâm: “Thần niệm Hồ Vương đích thân tới? Ôi má ơi, còn có loại cách chơi này? Trách không được các ngươi yêu xa Nhâm Thiên Hành còn có thể cảm tình sâu như thế đối với ngươi, thì ra còn mở khóa phương thức này.”
Nhâm Thiên Hành (Hồ Vương): Luôn cảm giác Ngụy Quân nói rất không đứng đắn, nhưng lại không biết cụ thể không đứng đắn như thế nào.
Lời của Ngụy Quân mang Nhâm Dao Dao và Lục Nguyên Hạo cũng dọa giật mình.
Hồ Vương thế mà có thể đích thân tới.
Đây là đại chiêu gì?
Hai người bọn họ trước kia cũng chưa từng nghe nói nha.
“Mẹ?” Nhâm Dao Dao thử hỏi.
Nhâm Thiên Hành (Hồ Vương) gật gật đầu: “Dao Dao, là mẹ.”
Lúc này thanh âm cũng biến thành giọng nữ.
Ngụy Quân chậc chậc lấy làm kỳ: “Ngươi là làm thế nào? Có chút thú vị đấy.”
Hồ Vương hiển nhiên không có ý tưởng giải thích nghi hoặc cho Ngụy Quân.
Nàng chỉ là nhìn chằm chằm Ngụy Quân, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ: “Ngụy Quân, bổn vương thật sự không muốn giết ngươi, tương lai thế giới mới cũng nguyện ý tiếp nhận ngươi nhân tài như vậy. Nếu có thể, bổn vương thậm chí nguyện ý mang con gái gả cho ngươi.”
Khuôn mặt Nhâm Dao Dao đỏ lên, cúi đầu không nói.
Ngụy Quân rất bình tĩnh, hơn nữa còn hữu tình nhắc nhở: “Ngươi nên 『 nhưng mà 』.”
Hồ Vương: “...”
Rất muốn đánh người.
“Nhưng mà ngươi nhất định muốn chết, bổn vương cũng thực sự không có cách nào. Bổn vương vì bố cục thế giới mới, đã tính kế rất nhiều năm, hiện nay cũng đã tiến hành đến bộ sậu mấu chốt, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.” Hồ Vương kiên định nói: “Trên đường đến suối vàng, đừng trách bổn vương vô tình.”
Ngụy Quân kinh ngạc: “Ngươi thế mà muốn giết ta?”
Ngẩn ra một phen, Ngụy Quân bỗng nhiên dùng sức vỗ đùi một phát.
Hắn nếu sớm biết hôm nay còn có cơ hội chết, sẽ không để Lục Nguyên Hạo đến đây.
“Lục đại nhân, ta bỗng nhớ tới có một phần tư liệu quên ở nhà, ngươi nhanh đi lấy cho ta một lần.”
Ngụy Quân mất bò mới lo làm chuồng.
Nhưng đã quá muộn.
Lục Nguyên Hạo dũng cảm đứng dậy, tuy hai chân có chút run lên, nhưng hắn vẫn dũng cảm đứng ở trước mặt Ngụy Quân.
“Ngụy đại nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lục Nguyên Hạo vừa lộ mặt, Hồ Vương cũng choáng váng.
“Lục Nguyên Hạo?”
“Chính... Chính là Lục mỗ.” Giọng Lục Nguyên Hạo có chút run run.
Hồ Vương ở yêu đình cũng là đại yêu có thể xếp vào năm hạng đầu thậm chí ba hạng đầu, cho hắn áp lực vẫn là rất lớn.
Lục Nguyên Hạo cũng không cho rằng mình ở phe Nhân tộc có thể xếp vào năm hạng đầu.
Lục Nguyên Hạo chưa phát hiện, giọng Hồ Vương cũng có chút run run.
“Đáng chết, Thiên Hành chưa nói cho ta biết hôm nay ngươi cũng đến đây.” Hồ Vương giọng căm hận nói.
Bằng không nàng cũng sẽ không cam nguyện trả giá đắt như thế tự mình hàng lâm.
Thời kì toàn thịnh nàng tự nhận là thằng Lục Nguyên Hạo.
Nhưng nàng chỉ có thần niệm hàng lâm, còn là ở kinh thành, thế này đánh làm sao?
Luận tầm quan trọng của tin tức giao lưu.
Đây quả thực là một hiện trường tai nạn xe cộ.
Hồ Vương rất muốn chết.
Nàng cảm giác thằng hề thế mà là chính nàng.
Ngụy Quân so với nàng càng muốn chết hơn.
Hắn rất tức.
Hồ Vương ngươi đồ gà mờ này, ngươi nếu muốn giết ta cũng cho chút ám chỉ trước chứ, ta cũng dễ phối hợp ngươi.
Ngươi đột nhiên xuất hiện như thế, bản Thiên Đế cũng không kịp đánh phối hợp với ngươi.
Càng quan trọng là, Lục Nguyên Hạo lần này là hắn tự mình hướng Lục tổng quản đòi.
Nghĩ đến một điểm này, Ngụy Quân cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc.
Nhân gian thật sự không đáng!
Ngụy Quân và Hồ Vương tâm tính đều tan vỡ.
Hồ Vương không ngờ mình nhất thời không phát hiện, thế mà không nhìn Lục Nguyên Hạo sự uy hiếp lớn này.
Vừa rồi chủ yếu là Nhâm Thiên Hành luôn chất vấn nàng, Hồ Vương căn bản chưa kịp hỏi lần này Ngụy Quân có phải đến một mình hay không.
Trên thực tế nàng cũng mang việc này quên mất.
Là trí giả nữa, cũng không có khả năng cân nhắc vấn đề hoàn toàn chu toàn.
Với lại nàng và Nhâm Thiên Hành trò chuyện một lần cũng không dễ dàng, không có thời gian mang tất cả mọi thứ đều tinh tế cân nhắc rõ ràng.
Trên thực tế sau khi chiến lực Lục Nguyên Hạo bại lộ một bộ phận, hắn cơ bản cũng rất ít xuất hiện cùng khung hình với Ngụy Quân nữa.
Người đời bao gồm Hồ Vương cũng đương nhiên cho rằng triều đình sẽ không an bài Lục Nguyên Hạo loại cao thủ cấp bậc này làm bảo tiêu cho Ngụy Quân nữa.
Tuy chiến tích của Lục Nguyên Hạo cũng chưa bại lộ toàn bộ, nhưng chỉ những thứ lộ ra đó, cũng đã khiến hắn có tư cách được đãi ngộ cao hơn.
Ngụy Quân luận phẩm cấp cùng tư cách, đều chưa đến trình độ hưởng thụ Lục Nguyên Hạo tự mình bảo hộ.
Cho nên Hồ Vương chắc hẳn phải vậy cho rằng Lục Nguyên Hạo đã từ bên người Ngụy Quân điều đi.
Thẳng đến giờ phút này Lục Nguyên Hạo đứng ở trước mặt của nàng.
Hồ Vương đột nhiên rất muốn chết.
Trí giả lo ngàn thứ, tất có một điều thiếu.
Người so với nàng càng muốn chết hơn là Ngụy Quân.
Một điều thiếu này của nàng, là Ngụy Quân tự mình mang đến...
Ngụy Quân cũng rất tuyệt vọng.
Phàm là hắn nếu trước đó biết Hồ Vương có ý tưởng giết hắn, hắn khẳng định sẽ không mang Lục Nguyên Hạo đến.
Vấn đề là trước đó Hồ Vương cũng tốt, Nhâm Thiên Hành cũng thế, đều hoàn toàn chưa lộ ra ý tứ phương diện này.
Ngụy Quân hoàn toàn chưa đoán trước được Hồ Vương thế mà một lời không hợp liền động thủ giết người.
Quá không ăn ý rồi.