Chính khí trường tồn (2)
“Yên tâm, ta cũng là người từng lên chiến trường, xem xét thời thế ta hiểu hơn ngươi.” Chu Phân Phương nói: “Lần này để ngươi mở rộng tầm mắt, để ngươi biết gọi ta là lão sư ngươi không thiệt.”
Thanh âm Chu Phân Phương rất kiêu ngạo.
Nàng không hướng Ngụy Quân giải thích thêm nữa, chỉ là nói: “Ngươi chờ lão sư thể hiện thao tác là được, sau một lần này, không có ai dám giết ta nữa, cũng sẽ không có ai dám động vào ngươi nữa.”
Trong lòng Ngụy Quân máy động.
Mấy cái ý tứ?
Sao còn nhấc lên ta vậy?
Ngụy Quân còn muốn hỏi rõ, nhưng Chu Phân Phương bên kia đã không trả lời nữa.
Tâm tình Ngụy Quân nháy mắt trở nên cực kỳ nặng nề.
Mình đã xem nhẹ Chu Phân Phương?
Nàng có bài tẩy?
Có bài tẩy cũng bình thường, nhưng không thể mạnh đến đối kháng Liên Minh Tu Chân Giả chứ, cái này không khoa học.
Không biết vì sao, Ngụy Quân luôn có một loại dự cảm điềm xấu.
“Điện hạ, Nhâm cô nương, các ngươi hiểu biết Chu tế tửu không?” Ngụy Quân hỏi.
Hắn đối với Chu Phân Phương thật ra không tính là đặc biệt hiểu biết.
Trước khi biết mình là Thiên Đế, hắn chỉ là tham thân thể Chu Phân Phương.
Sau đó biết Chu Phân Phương rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại đến trình độ nào, Ngụy Quân là không biết.
Đại hoàng tử gật gật đầu: “Ta từng nghe thái tử ca ca nói, Chu tế tửu là nữ nhân đầu tiên thái tử ca ca thích, lúc ấy thái tử ca ca đối với nàng là si mê.”
“Ta cũng từng nghe nói việc này, hơn nữa còn là thái tử đơn phương yêu mến Chu tế tửu, sau đó bị Chu tế tửu khí phách từ chối, căn bản không coi trọng thái tử.” Nhâm Dao Dao bội phục nói: “Quả thực là hình mẫu của chúng ta, thật không biết nam nhân thế nào mới có thể được Chu tế tửu coi trọng.”
Ngụy Quân: “...” Ta cảm thấy ta được.
Hơn nữa hai người các ngươi nhìn là biết tin vỉa hè.
Chân tướng Trần Già từng nói, căn bản không phải Chu Phân Phương từ chối tiền thái tử, là tiền thái tử sau khi thật sự gặp mặt Chu Phân Phương, hình tượng nữ thần của Chu Phân Phương ở trong lòng hắn tiêu tan.
Đã không lấp lánh cũng không cảm động thầm mến.
“Trừ chuyện từng trải cảm tình thì sao?” Ngụy Quân hỏi: “Ta nghe ý tứ này của lão sư, nàng tựa như rất tự tin chống lại Liên Minh Tu Chân Giả?”
Nhâm Dao Dao nghi hoặc nói: “Ta cũng kỳ quái chuyện này, Chu tế tửu tuy đã là Bán Thánh, nhưng cho dù nàng mạnh nữa, ở trước mặt toàn bộ Liên Minh Tu Chân Giả, thực lực cũng cực kỳ có hạn, nàng vì sao tự tin như thế? Chu tế tửu có thể thành Bán Thánh, không nên mù quáng tự tin mới đúng. Nhưng nếu Chu tế tửu một mình có thể đối kháng Liên Minh Tu Chân Giả, vậy Đại Càn mấy năm nay cũng không đến nỗi nghẹn khuất như thế.”
Cái này không hợp lý nha.
Đại hoàng tử như có chút suy nghĩ: “Ta nhớ thái tử ca ca nói với ta, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội từng chủ động mời Chu tế tửu, nhưng bị Chu tế tửu từ chối. Nguyên nhân hình như là Chu tế tửu có tổ chức của mình, cho nên nàng không muốn gia nhập tổ chức thứ hai nữa.”
“Cái gì? Chu tế tửu có tổ chức của mình?” Nhâm Dao Dao kinh ngạc: “Ta sao chưa từng nghe nói? Chu tế tửu mấy năm nay không phải luôn ở Quốc Tử Giám dạy học sinh sao?”
“Ta cũng không phải quá hiểu biết.” Đại hoàng tử lắc đầu nói: “Nhưng ta nghĩ Chu tế tửu mấy năm nay đắc tội cả đống người, tuy Chu tế tửu cũng cứu rất nhiều người, nhưng nàng có thể làm việc phóng đãng như thế, chung quy là có sự tự tin.”
“Không sai, lão sư không phải một người ngu xuẩn, nàng biết đạo lý họa là từ miệng mà ra, lại vẫn như cũ không sợ, phía sau nhất định có nguyên nhân.” Ngụy Quân nói.
Chu Phân Phương cũng không phải hắn, sẽ không cố ý muốn chết, khẳng định cũng sẽ không muốn chết.
Cho nên nguyên nhân chỉ có một: Chu Phân Phương có tự tin bản thân không chết được.
Chu Phân Phương tin tưởng người nàng đắc tội không giết được nàng, hoặc là không dám giết nàng.
Loại tự tin này từ đâu mà đến?
Khẳng định sẽ không là Quốc Tử Giám mang đến cho nàng, cũng sẽ không là Đại Càn mang đến cho nàng, chỉ có thể có nguyên nhân khác.
Nhâm Dao Dao liên hệ Hồ Vương.
“Ta hỏi mẹ ta một chút, người hiểu biết hẳn là nhiều hơn so với chúng ta.”
Gặp chuyện không quyết hỏi Hồ Vương.
Hồ Vương cũng quả thật tích cực, rất nhanh đã trả lời Nhâm Dao Dao.
“Con đắc tội Chu Phân Phương?”
“Không có, là Chu tế tửu nói cho Ngụy Quân nàng muốn hướng Liên Minh Tu Chân Giả khởi binh vấn tội.” Nhâm Dao Dao nói.
Thanh âm Hồ Vương rõ ràng trở nên ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Quả nhiên là Chu Phân Phương, không cô phụ ta chờ mong, không uổng công ta cố ý để Yêu Hoàng đi cứu nàng.”
Ngụy Quân, Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao tất cả đều đồng thanh ho khan hẳn lên.
Chu Phân Phương bị Liên Minh Tu Chân Giả phục kích, thiếu chút nữa chết, là Yêu Hoàng đi ngang qua cứu Chu Phân Phương.
Việc này không phải bí mật gì.
Nhưng Yêu Hoàng vì sao đi ngang qua?
Ngay cả Liên Minh Tu Chân Giả cũng đang tò mò vấn đề này.
Thế mà là Hồ Vương bày ra.
Nhâm Dao Dao cũng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ cố ý để cho Yêu Hoàng cứu Chu tế tửu?”
“Đương nhiên, bên trong Liên Minh Tu Chân Giả có người ta sắp xếp, truyền tin cho ta, sau đó ta kịp thời thông báo Yêu Hoàng. Nếu không phải ta, Chu Phân Phương sớm đã chết.” Hồ Vương nói.
Đại hoàng tử cùng Nhâm Dao Dao nhìn nhau.
Ngụy Quân tâm tình phức tạp.
Hồ Vương rốt cuộc yên lặng làm bao nhiêu cống hiến cho nhân loại vậy?
Hơn nữa hoàn toàn không cầu danh lợi, bất kể hồi báo.
Tên của nàng không ai biết.
Nhưng công tích của nàng nhất định trường tồn với thế gian.
Nhâm Dao Dao không hiểu được: “Mẹ, mẹ vì sao phải cứu Chu tế tửu? Thiếu một Bán Thánh của Nho gia đối với yêu đình mà nói không phải chuyện tốt sao?”
“Trên lý luận là chuyện tốt.” Hồ Vương nói.
“Trên lý luận?” Nhâm Dao Dao bắt được trọng điểm.
Hồ Vương giải thích: “Không sai, nếu Nho gia Bán Thánh này là người khác, đối với yêu đình mà nói quả thật là chuyện tốt. Nhưng nếu là Chu Phân Phương, yêu đình nhất định phải cứu nàng. Chu Phân Phương là đệ tử Thánh nhân thật sự, nàng giống với Thánh nhân thờ phụng dạy tất cả chẳng phân biệt giống loài, hơn nữa là một trong các trưởng lão thường trực của Thiên Nguyên thành, nàng tán đồng lý niệm Nhân tộc và Yêu tộc có thể hòa bình cùng tồn tại, đối với cao thủ nhân loại như vậy, yêu đình không cần là địch với nàng. Chỉ lấy quan niệm chủng tộc mà phân chia địch ta là một sự kiện rất ngu xuẩn, ta xưa nay khinh thường làm.”
Ngụy Quân và Đại hoàng tử theo bản năng gật đầu.
Không sai, Hồ Vương quả thật không cực đoan.
Thời điểm đầu tư Nhân tộc phải nói là tay to.