Câu cá chấp pháp (2)
Đệ Nhị lặng lẽ một lát, lựa chọn nói thật: “Nghĩa phụ ngài đã mang tính tình bệ hạ nắm rõ rồi, bệ hạ là thích ẩn nhẫn cùng chiết trung. Nếu muốn cho bệ hạ lui bước, biện pháp tốt nhất là cho bệ hạ một đề nghị càng thêm cấp tiến, sau đó bệ hạ tự mình sẽ lui hai bước, lựa chọn một cái phương án chiết trung.”
Khóe miệng Lục tổng quản hơi nhếch lên, gật gật đầu: “Lão Nhị, ở phương diện làm quan, ngươi so với Thiết Trụ có thiên phú hơn. Nhưng ngươi chính là vì quá có thiên phú làm quan rồi, cho nên bệ hạ từng nói, sau này Giám sát ti để lão đại kế thừa. Hoàng đế là không thích thần tử phía dưới quá thông minh, đương nhiên, hoàng đế cũng không thích thần tử quá ngu ngốc. Trong đó có một hạn độ, biện pháp tốt nhất là để hoàng đế cho rằng ngươi rất thông minh, nhưng lại so với hắn kém hơn chút.”
Thứ hai là lão Nhị trong chín đại nghĩa tử của Lục tổng quản.
Hắn nghĩ một chút chỉ số thông minh của Càn đế, rất bất đắc dĩ thở dài: “Nghĩa phụ, con cảm giác con rất khó làm bệ hạ cho rằng con ngu hơn so với hắn.”
Lục tổng quản cười: “Đây là chỗ ngươi không bằng ta.”
Đệ Nhị tỏ vẻ tâm phục khẩu phục: “Nghĩa phụ quả thật lợi hại.”
Càn đế bây giờ không tin Thượng Quan thừa tướng, không tin Cơ soái, thậm chí không tin mấy đứa con của mình.
Nhưng hắn tin tưởng Lục tổng quản là đứng về phe hắn.
Đây là năng lực của đầu lĩnh đặc vụ số một Đại Càn.
Mỗi lần nhìn thấy Lục tổng quản, Đệ Nhị luôn có thể ý thức được đạo hạnh của mình còn rất nông cạn.
“Quốc Tử Giám bên kia, ngươi dựa theo ý tứ bệ hạ thông báo xuống.” Lục tổng quản dặn dò.
Đệ Nhị lo lắng nói: “Nghĩa phụ, như vậy có thể tạo thành quấy nhiễu đối với Ngụy đại nhân hay không?”
Hắn là biết Lục tổng quản cũng không phải Đế đảng.
Về phần hắn... Từ hắn đánh giá đối với chỉ số thông minh của Càn đế là có thể nghe ra được, hắn nếu là Đế đảng vậy thì kỳ quái.
Càn đế nhiều năm như thế không vào triều, phía dưới một đám đại thần yêu nghiệt, Đế đảng sớm không biết bị quét đến trong xó nào rồi.
Ở trong đề lựa chọn Càn đế cùng Ngụy Quân này, Đệ Nhị không chút trì hoãn lựa chọn Ngụy Quân.
Lục tổng quản khẽ cười nói: “Yên tâm, lão Mạnh còn sống.”
“Mạnh lão?” Trong lòng Đệ Nhị khẽ động: “Trong chiến dịch Chu tế tửu giết quốc sư, Mạnh lão tựa như cũng có tham chiến?”
“Đúng, hơn nữa lão Mạnh còn mơ hồ có sự đột phá, cách Bán Thánh đã không xa nữa.” Lục tổng quản nói.
Đệ Nhị đã hiểu tính toán của Lục tổng quản, nói: “Nghĩa phụ, Mạnh lão giả chết thoát thân, là Ngụy đại nhân giúp hắn giấu diếm à?”
“Khẳng định, giả chết thoát thân loại chuyện này giấu được người khác, sao có thể giấu được Bạch Khuynh Tâm?” Lục tổng quản nói.
Đệ Nhị gật gật đầu: “Cho nên Mạnh lão nợ Ngụy Quân một mạng, hắn có thể có cơ hội đột phá cảnh giới Đại nho, cũng có khả năng là Ngụy Quân cho hắn cảm ngộ. Như vậy, có Mạnh lão, Quốc Tử Giám chèn ép nhằm vào Ngụy đại nhân hẳn là sẽ tiếng sấm to nhưng mưa nhỏ chút.”
“Không chỉ vậy, Chu Phân Phương cũng sẽ lập tức về kinh.” Lục tổng quản chờ mong nói: “Nho gia mấy năm nay truyền thừa phát triển, đã dần dần lệch khỏi quỹ đạo phương hướng Thánh nhân ban đầu chế định, có không ít người đều chủ trương Nho gia nên tiến hành cải cách. Về phần phương hướng cải cách, đủ loại, trước đây chiếm thượng phong chính là hợp tác với hoàng thất. Lần này có Ngụy Quân nhảy ra làm bia ngắm sống, Nho gia náo nhiệt rồi.”
Đệ Nhị trầm mặc một lát, cảm giác mình lại học được rồi.
“Nghĩa phụ, các ngươi đây là muốn tương kế tựu kế?”
“Không, Ngụy Quân tựa như phát minh một từ mới, dùng 『 câu cá chấp pháp 』 để hình dung càng thêm thỏa đáng.” Lục tổng quản khẽ cười nói: “Ngươi đi Quốc Tử Giám một chuyến đi, Chu Phân Phương nơi đó ta đi thông báo.”
“Tuân mệnh.”
Đệ Nhị có chút thương hại Đế đảng.
Từ trong lời của Lục tổng quản hắn có thể nghe ra được, Lục tổng quản và Chu Phân Phương hẳn là có ăn ý.
Mà sau khi các Đại nho kia ủng hộ Càn đế trong Nho gia nhảy ra, chỉ cần Chu Phân Phương và Mạnh lão liên thủ bọn họ liền rất khó áp chế, nếu lại thêm Lục tổng quản và Thượng Quan thừa tướng loại đại lão cấp bậc này làm ngoại viện, bị một lưới bắt hết hầu như là chuyện được định sẵn.
Về phần Thượng Quan thừa tướng có thể làm ngoại viện hay không, Đệ Nhị căn bản chưa từng hoài nghi.
Thừa tướng nhà ai có thể tự mình làm chủ lại nguyện ý làm nô tài?
Chủ trương của Ngụy Quân, chính là để thừa tướng quản lý thiên hạ.
Đừng nói Thượng Quan thừa tướng, đổi gian thần đảm đương thừa tướng, tương tự cũng sẽ ủng hộ Ngụy Quân.
Lần này chính là mấy đại lão hợp tác câu cá.
Câu một con ăn một con.
Ai mắc câu kẻ đó xui xẻo.
Sau khi Đệ Nhị đi, Lục tổng quản khởi động truyền âm phù với Chu Phân Phương, báo cho biết thái độ của Càn đế, hơn nữa chủ động hiến kế: “Chu tế tửu, Nho gia bây giờ Bán Thánh hầu như tuyệt tích, trừ ngươi trong trăm năm cũng chưa từng xuất hiện Bán Thánh khác, rất nhiều Đại nho muốn đột phá Bán Thánh cũng đã sắp muốn phát điên rồi. Vì đột phá Bán Thánh, bọn họ cái gì cũng có thể làm ra. Nho gia bây giờ đã đến một cái điểm tới hạn không thể không thay đổi, lúc này ngươi tốt nhất khoanh tay đứng nhìn, hoặc là làm bộ đứng về bọn họ bên kia. Mạnh mẽ trấn áp chỉ có thể trấn áp nhất thời, chờ mâu thuẫn bùng nổ lần nữa, sẽ chỉ càng thêm kịch liệt.”
Chu Phân Phương rất nhanh trả lời: “Đã duyệt.”
Lục tổng quản: “...”
Cái đã duyệt này của ngươi là mấy ý tứ?
Hắn còn muốn nói hai câu nữa, nhưng Chu Phân Phương bên kia đã không trả lời nữa.
Cũng may Lục tổng quản nghĩ phong cách làm việc của Chu Phân Phương, bà cô này căn bản không cần hắn quan tâm. Đến thời điểm nên xuống tay ác, Chu Phân Phương từ trước tới giờ đều chưa từng nương tay.
Bây giờ, yên lặng xem biến hóa là được.
Nho gia phản ứng so với mọi người đoán trước còn chậm hơn.
Chậm đến mức Lục tổng quản cũng cho rằng Đệ Nhị chưa truyền lời.
Đệ Nhị rất tủi thân và uất ức: “Nghĩa phụ, ngài là hiểu con, con chưa bao giờ bỏ bê nhiệm vụ.”
“Vậy chuyện này là thế nào?” Lục tổng quản hỏi.
Đệ Nhị buông tay nói: “Con cũng không biết, con còn cố ý đi điều tra một chút, nghe ý tứ các Đại nho này, giống như đều không muốn làm chim đầu đàn. Nghĩa phụ, con xem những Đại nho này đối với bệ hạ cũng không một ai trung thành, tất cả đều là vì thánh đạo của mình, vì đột phá Bán Thánh.”
Lục tổng quản: “... Đây là tất nhiên, cũng tu đến Đại nho rồi, ai còn có thể thật sự cho rằng hoàng đế 『 quân quyền thần thụ 』? Ai còn sẽ tin thờ 『Vua khiến bề tôi chết mà bề tôi không chết là bất trung』?”