Câu cá chấp pháp (4)
Yêu đình.
Hồ Vương sau khi tập hợp tình báo đến từ Đại Càn, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Ngụy Quân quả thật là một cây đao tốt, đáng tiếc, quá sắc bén, đả thương người, cũng thương tổn chính mình.”
Yêu Hoàng gật đầu: “Quá cứng thì dễ gãy, Ngụy Quân mang toàn bộ thế lực không thể đắc tội đều đắc tội hết, đây cũng là con đường tìm chết của hắn.”
“Đúng vậy, hắn không nên đắc tội nhất chính là Nho gia. Ngay cả Chu Phân Phương cũng không bảo vệ hắn, ai còn sẽ bảo vệ hắn?” Hồ Vương lắc đầu, cực kỳ tiếc nuối: “Tin tức mới nhất đạt được nói, đám Đại nho kia ở kinh thành đã bắt đầu định tội cho Ngụy Quân. Thao túng lòng người, vu oan hãm hại, bọn họ sở trường nhất, Ngụy Quân chết chắc rồi. Chưa chết ở trong tay chúng ta hoặc là Liên Minh Tu Chân Giả, ngược lại chết ở trên tay Nho gia, cũng là châm chọc.”
Nàng thật sự không muốn để Ngụy Quân gặp chuyện.
Nhưng giá trị kéo thù hận của Ngụy Quân thật sự là quá cao.
“Phá Hiểu” kỳ thứ nhất làm Yêu Hoàng cũng cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải nàng cực lực khuyên can, Yêu Hoàng lúc ấy cũng muốn giết Ngụy Quân.
Cũng chính bởi vì như thế, lần này Ngụy Quân đắc tội Nho gia, Hồ Vương rất khó giúp Ngụy Quân.
...
Liên Minh Tu Chân Giả.
Đao Thần cũng cùng Thượng Quan Uyển Nhi nói về Ngụy Quân.
Đao Thần nói với Thượng Quan Uyển Nhi: “Sau khi “Phá Hiểu” kỳ thứ nhất được xuất bản, ngươi liền nói với ta hoàng đế khẳng định sẽ ra tay với Ngụy Quân, quả nhiên, tất cả đều ở trong dự đoán của ngươi.”
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh nhạt nói: “Đây là thói hư tật xấu của Nhân tộc, rất nhiều nhân tài ưu tú đều không phải chết ở trong tay kẻ thù bên ngoài, mà là chết ở trong tay chính bọn họ.”
“Quả thật có chút đáng tiếc, Ngụy Quân là người kỳ diệu.” Đao Thần nói: “Nhưng hắn luôn đối địch với chúng ta, cho nên lần này Nho gia muốn chỉnh chết hắn, bản thần không có lý do nhúng tay.”
“Khoanh tay đứng nhìn là được, Nho gia muốn nội đấu, việc không liên quan chúng ta, chúng ta vẫn là mang sức chú ý đặt ở trên Ma Quân đi.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Đao Thần gật đầu: “Âm thần nói đúng.”
...
Quốc Tử Giám.
Phòng sách.
Chu Phân Phương đang cùng lão Lý thám hoa nhân vật phong vân hiện nay cùng nhau chơi cờ.
Mạnh lão đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Đồng thời thông báo tình huống bên ngoài.
“Lão Lý, ngươi nhảy vui vẻ như thế, không sợ tương lai bị vào danh sách sao?” Chu Phân Phương vừa chơi cờ vừa hỏi.
Lão Lý thám hoa cười to: “Có hai người các ngươi, ta sợ cái gì?”
“Ngươi sao lại nhảy ra?” Mạnh lão tò mò hỏi.
Lão Lý thám hoa cười nói: “Ta không thả con săn sắt, làm sao bắt con cá rô? Nho gia chúng ta đám Đại nho này mỗi người đều thành tinh rồi, không có ai nhảy ra làm tiên phong, bọn họ là sẽ không chủ động nhảy ra.”
“Ngươi cũng thực không phải thứ tốt, cố ý kéo thù hận cho hoàng đế. Vua muốn bề tôi chết, bề tôi không chết là bất trung. Câu này nói ra, văn võ cả triều đều đề phòng hoàng đế.” Chu Phân Phương trào phúng nói: “Còn có cái gì chư bất tại lục nghệ chi khoa, thánh nhân chi thuật giả, giai tuyệt kỳ đạo, vật sử tịnh tiến, hoàng đế lão nhi còn tưởng ngươi là cánh tay đắc lực của hắn, không thấy được ngươi mang tất cả mọi người đẩy tới mặt đối lập của hắn.”
Lão Lý thám hoa chuỗi ba phủ nhận: “Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa. Ngươi là Bán Thánh cũng không thể tùy ý bôi nhọ người ta, ta đưa ra đều là chủ trương phát ra từ trong lòng.”
“Ha ha.” Chu Phân Phương khinh thường nói: “Cũng chỉ lừa những kẻ ngốc kia bên ngoài.”
“Tiểu Phương... Chu Bán Thánh.” Mạnh lão ở trong ánh mắt giết người của Chu Phân Phương sửa lời, “Nếu không có ngươi làm hậu thuẫn cho Ngụy Quân, tiểu Lý một lần này kéo lên thanh thế là thật có thể mang Ngụy Quân dùng đại thế ép chết. Đám người phất cờ hò reo kia bên ngoài cũng chưa hẳn là ngốc, bọn họ chẳng qua là bị Ngụy Quân tổn hại ích lợi mà thôi.”
Lão Lý thám hoa ở trong miệng Mạnh lão cũng là tiểu Lý, dù sao tuổi chênh lệch bày ra ờ đó.
Lão Lý thám hoa gật gật đầu, cảm khái nói: “Ngụy Quân lần này quả thật mang con đường thánh đạo của rất nhiều Đại nho chặt đứt, thủ cản trở đạo giống như giết cha mẹ người ta, không thể hóa giải. Ta quan sát Ngụy Quân rất lâu, phát hiện Ngụy Quân người trẻ tuổi này là thật sự không sợ chết. Một bầu nhiệt huyết, hào khí can vân, tài năng quốc sĩ. Vàng thật không sợ lửa, cũng chỉ có xây dựng ra thanh thế như thế, mới có thể nhìn ra ai là dũng sĩ thật sự. Đối mặt hầu như toàn thể Đại nho phản đối, đệ tử Nho gia bây giờ còn dám đứng ra, mới là hy vọng thật sự cho tương lai Nho gia.”
“Cho nên ngươi ngay cả con ngươi cũng giấu diếm?” Chu Phân Phương hỏi.
Lão Lý thám hoa nói: “Đúng, người trẻ tuổi dễ nhiệt huyết bốc lên, khi đối mặt cường quyền ức hiếp, áp lực của sư trưởng, cha mẹ phản đối, thậm chí là cái chết uy hiếp, vẫn như cũ còn có thể bảo trì nhiệt huyết trong lồng ngực, đó mới là đứa con ta thật sự muốn, mới có tư cách đi kề vai chiến đấu với Ngụy Quân. Nếu không, cũng chỉ là liên lụy Ngụy Quân mà thôi.”
Mạnh lão lỗ tai khẽ động, trên mặt xuất hiện nụ cười: “Tiểu Lý, ta vừa lấy được tin tức, con ngươi phá cửa mà ra, tự trục xuất khỏi Lý gia, công khai tỏ vẻ muốn thoát ly quan hệ với ngươi kẻ làm phụ thân này. Hắn muốn làm tùy tùng của Ngụy Quân, vì sự nghiệp văn hóa mới mà phấn đấu.”
Lão Lý thám hoa cũng cười, cười rất thoải mái: “Không hổ là con ta.”
“Quả thật rất không tệ, đáng tiếc, tờ báo Ngụy Quân làm tên là “Phá Hiểu”, bọn họ người trẻ tuổi một thế hệ này đều là giãy dụa sờ soạng trong bóng đêm. Bản thân Ngụy Quân chỉ sợ cũng rõ, bọn họ sẽ ngã phía trước bình minh. Tiểu Lý, ngươi nếu muốn một đứa con có tiền đồ, chỉ sợ phải trước tiên làm tốt chuẩn bị người đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Mạnh lão nhắc nhở.
Từ trên cái tên “Phá Hiểu” này, Mạnh lão đã nhìn ra quyết tâm thấy chết không sờn của Ngụy Quân.
Lão cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy con đường này nguy hiểm.
Lão Lý thám hoa nghe vậy trầm mặc.
Hắn biết Mạnh lão nói là đúng.
Chu Phân Phương nhìn hai người một cái, bất động thanh sắc đổi một quân cờ của lão Lý thám hoa, nháy mắt để mình chiếm ưu thế, sau đó mới thản nhiên nói: “Ai nói tờ báo tên là “Phá Hiểu” là vì Ngụy Quân cho rằng bọn họ nhóm người này sẽ ngã ở trước bình minh? Lão Mạnh, ngươi vẫn là bố cục nhỏ. Theo bản thánh thấy, phá hiểu ngụ ý bình minh bởi vì đám người Ngụy Quân mà đến sớm.”
Nhìn thấy ánh mắt Mạnh lão cùng lão Lý thám hoa nháy mắt thuyết phục, Chu Phân Phương cười ngạo nghễ.