Ta yêu sư phụ ta, ta càng yêu chân lý hơn (2)
Nhìn thấy các Đại nho này lựa chọn phản bội ngay tại chỗ, Càn đế càng thêm phẫn nộ so với Ngụy Quân.
Ngụy Quân là bị tự dưng đâm sau lưng.
Càn đế lại là có đầu tư thật lớn.
“Vô sỉ.”
“Ngụy Quân nói rất đúng, đây là một đám tiểu nhân vô sỉ, bọn họ uổng là Đại nho.”
“Vô sỉ cực điểm.”
Càn đế phá vỡ phòng ngự rồi.
Đế đảng của trẫm cũng quá không kiên định rồi.
Còn có thể trông cậy vào các ngươi làm gì?
Thượng Quan thừa tướng cùng Cơ soái hôm nay đều bị Càn đế gọi vào điện Thanh Tâm.
Bởi vì Càn đế lo lắng bọn họ sẽ ra mặt bảo vệ Ngụy Quân.
Nhưng chưa từng nghĩ đến còn chưa cần bọn họ ra mặt, Ngụy Quân đã tự mình sống sót.
Càn đế cũng là lòng rất mệt.
Thượng Quan thừa tướng nhìn Càn đế một cái, khẽ thở dài một hơi, nói: “Bệ hạ, Nho gia từ trước tới nay đều là hiểu nhất đạo biến báo. Bằng không lúc trước trăm nhà đua tiếng, cũng sẽ không Nho gia độc đại. Tuy Thánh nhân thực lực cường hãn, nhưng Thánh nhân đi rồi, Nho gia còn có thể đủ giữ được sức cạnh tranh, trên trình độ rất lớn cũng là bởi vì truyền nhân Nho gia hiểu được biến báo.”
Càn đế: “Trẫm biết bọn họ đều là lũ chó hai mặt, nhưng trẫm thật sự không ngờ bọn họ vậy mà phế vật như thế.”
“Bọn họ không phải là phế vật.” Cơ soái nói: “Giỏi văn giỏi võ không nói đến, hơn nữa biết tiến thối, biết biến báo, lại thêm vô sỉ bệ hạ nói, người như vậy thật ra là rất khó đối phó. Bệ hạ, nếu thực để nhóm người này vào triều đình quy mô lớn, ngài cho rằng bọn họ sẽ làm nô tài cho ngài, theo ta thấy, bọn họ chỉ sợ sẽ trở thành chủ nhân thật sự của triều đình, mang hoàng đế cùng hoàng thất hoàn toàn tước mất quyền lực.”
Nghe được dự đoán của Cơ soái, Càn đế bỗng nhiên có chút không rét mà run.
Bởi vì trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, Cơ soái nói là đúng.
“Loại người này... Là làm sao trở thành Đại nho?” Càn đế rất muốn hỏi một chút hạo nhiên chính khí, các ngươi là mù sao?
Ngụy Quân cũng có vấn đề tương tự.
Đại hội luận đạo hôm nay, ở dưới những Đại nho này phối hợp, đạt được thành công viên mãn.
Kết quả là dân chúng thích nghe ngóng nhất.
Ngụy Quân chưa chết, khắp chốn mừng vui.
Nhưng Ngụy Quân hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Sau khi đại hội luận đạo kết thúc, Ngụy Quân trực tiếp tìm tới Chu Phân Phương, bắt đầu khởi binh vấn tội.
“Lão sư, hạo nhiên chính khí là mù sao? Những người này là làm sao tu thành Đại nho?”
Quá đáng.
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân một cái, giải thích: “Hạo nhiên chính khí là chết, lại không biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào. Chỉ cần việc bọn họ làm không thương thiên hại lí, hạo nhiên chính khí từng năm tăng trưởng rất bình thường. Ngươi đừng tưởng toàn bộ Đại nho đều danh xứng với thực như ngươi, trên thực tế giống ngươi loại Đại nho trước sau như một này ngược lại rất ít gặp, Thánh nhân cũng không thành thật như ngươi.”
Ngụy Quân: “...”
Tuy ngươi là đang khen ta, nhưng ta luôn cảm giác ngươi đang nói móc ta.
Nhưng Chu Phân Phương giải thích như vậy, Ngụy Quân trái lại đã hiểu.
Hạo nhiên chính khí không phải chính là người mù sao?
Bằng không hắn cũng không thành được Đại nho.
Chỉ nói số lần ghé thăm cùng trình độ ưu ái của hạo nhiên chính khí, Ngụy Quân so với đám Đại nho này thái quá hơn nhiều.
“Luôn cảm giác phương thức tu luyện của Nho gia có vấn đề, như vậy người bồi dưỡng ra hoàn toàn không phải quân tử chân thành.” Ngụy Quân trào phúng nói.
Chu Phân Phương khoát tay, bình tĩnh nói: “Không quan trọng, bọn họ là loại người nào thật ra không sao cả, chỉ cần xem bọn họ làm chuyện gì. Mượn lần này mà nói, bọn họ biết điều, làm ra lựa chọn chính xác, về sau cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, đây là một kết quả rất tốt, không phải sao?”
“Lão sư, chịu thua như vậy thật sự có ý nghĩa sao?” Ngụy Quân hỏi.
Chu Phân Phương nâng tay cho hắn một cái ký đầu: “Nói lời ngu ngốc gì vậy? Đương nhiên là có ý nghĩa. Ngươi nhớ, có thể làm một người chủ nghĩa lý tưởng, nhưng thế giới này trước sau là thế giới của kết quả hướng phát triển.”
“Bọn họ là thật sự chịu thua sao?”
“Thánh kiếm ở trong tay ta, bọn họ chính là thật sự chịu thua.” Chu Phân Phương thản nhiên nói: “Lấy tiềm lực của ngươi, cũng sẽ nhanh chóng mạnh lên, bọn họ không phải kẻ ngốc, khẳng định thấy rõ. Nếu thánh kiếm không ở trong tay ta, nếu ngươi không có thiên phú bây giờ, cho dù bọn họ tâm phục khẩu phục đối với ngươi, chẳng lẽ sẽ nghe lời ngươi?”
Nói tới đây, khóe miệng Chu Phân Phương giật giật, sắc mặt xuất hiện một nụ cười châm chọc: “Về sau đừng nói loại lời ngu xuẩn này, đối mặt cỏ đầu tường, điều ngươi cần làm chỉ là cường đại chính ngươi, đừng hoài nghi tâm ý của bọn họ, bởi vì bọn họ từ trước tới giờ vốn không có tâm.”
“Lão sư, thánh kiếm tựa như không phải của ngươi.” Ngụy Quân thật cẩn thận nhắc nhở.
Thánh kiếm rõ ràng là được hoàng thất cung phụng.
Cũng không có quan hệ gì với Chu Phân Phương.
Chu Phân Phương cũng không phải con cháu Thánh nhân, thánh kiếm còn chưa tới lượt nàng kế thừa.
Chu Phân Phương cười cười với Ngụy Quân, tay trái đặt ngang ở trước người, ngay sau đó, một cây thánh kiếm giống nhau như đúc liền xuất hiện ở trong tay trái của nàng.
“Nếu hoàng đế muốn mang thánh kiếm đòi về, cho hắn là được, chuyện lớn bao nhiêu đâu.”
Chu Phân Phương nói phải gọi là tiêu sái cùng hào phóng.
Ngụy Quân không còn lời nào để chống đỡ.
Đây là trắng trợn chơi miễn phí đó.
Không đúng, không phải chơi miễn phí, là cướp.
“Bệ hạ có thể nhịn được sao?” Ngụy Quân hỏi.
Chu Phân Phương rõ ràng là không muốn mang thánh kiếm trả lại cho Càn đế.
Nhưng lúc Càn đế mang thánh kiếm cho lão Lý thám hoa mượn tuyệt đối không nghĩ tới chi tiết này.
Tuy thánh kiếm ở trong tay Càn đế quả thật cũng không có gì tác dụng.
Thánh kiếm là thánh binh của Nho gia, người hệ thống tu luyện khác không dùng được toàn bộ uy lực, cực kỳ gân gà*.
Nhưng đến trong tay Chu Phân Phương, đây là một đại sát khí.
Cho nên Chu Phân Phương muốn cướp thánh kiếm là rất bình thường.
Chính là thủ đoạn có chút quá vô sỉ rồi.
Nhưng Chu Phân Phương đúng lý hợp tình: “Bệ hạ không thể nhịn bảo hắn đi tìm lão Lý, thánh kiếm là lão Lý mượn, có gì quan hệ với Chu Phân Phương ta?”
Ngụy Quân: “...”
Có lý lẽ có chứng cứ, không thể phản bác.
Hắn cũng biết nguyên nhân Chu Phân Phương vì sao đến bây giờ một đống tuổi vẫn là lão xử nữ.
Nữ nhân này quả thật không ai dám lấy.
“Lão sư ngươi là thật sự lợi hại, ta học được rồi.” Ngụy Quân tâm phục khẩu phục.
Còn tưởng trước đó đám Đại nho kia đủ không biết xấu hổ.
So với Chu Phân Phương, bọn họ quả thực là gặp sư phụ.