Cố ý cắm hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh rờn (1)
Ngụy Quân gật đầu: “Đây là tất nhiên, vì ngày mai càng thêm tốt đẹp, cần phải có người trẻ tuổi nhiệt huyết cùng nhau phấn đấu, nhưng loại hành vi này nên là tự nguyện, mà không phải ta cùng lão sư cố ý thúc đẩy. Ta có chuẩn bị khẳng khái chịu chết, cũng chưa thể bởi vì chí hướng của mình mà tạo thành bi kịch của gia đình khác.”
“Ngụy Quân, ngươi thật sự rất tốt.” Chu Phân Phương tán thưởng.
Nàng cảm giác nói chuyện với Ngụy Quân là thật thoải mái, Ngụy Quân luôn có thể bắt được ý của nàng, biết lời của nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
Lần đầu tiên có nam nhân hiểu nàng như vậy.
Chu Phân Phương rất vui vẻ, cũng rất kiêu ngạo: “Không hổ là ta một tay bồi dưỡng ra.”
Ngụy Quân: “...”
Tiểu cô nương này là thật biết tự thổi nha.
“Không có ai có thể đoán trước tương lai, chúng ta cũng không thể nói lựa chọn nhất định là đúng, cho nên loại lựa chọn liên quan đến đường đời tương lai này, phải để người đời tự mình đi chọn. Làm chuyện từ trước tới giờ không có ai từng làm, cần cũng là dũng sĩ sau khi cân nhắc kỹ càng vẫn như cũ lựa chọn anh dũng hướng về phía trước, mà không phải những kẻ ngây thơ vô tri không sợ.” Chu Phân Phương tiếp tục nói: “Hôm nay vở kịch này, trong mắt người đời ta chưa ra mặt. hoàng đế tồn tại, hoàng thất tồn tại, đối với Đại Càn mà nói cũng thật là bộ phận tạo thành rất quan trọng, thậm chí là trụ cột vững vàng. Cho nên ta ở bề ngoài sẽ không ủng hộ chủ trương của ngươi, thậm chí ở bề ngoài còn phải đứng ở mặt đối lập của ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Ngụy Quân gật đầu: “Rõ, lão sư, đây là con đường ta tự mình lựa chọn, ta sẽ gánh vác tất cả hậu quả, ngài không cần cho ta quan tâm.”
Chu Phân Phương muốn đứng ở mặt đối lập hắn, đây là chuyện tốt.
Khi những người phe phản đối kia muốn xuống tay với hắn, thì không cần cân nhắc Chu Phân Phương lượng biến đổi cường đại này.
Vậy xác suất hắn lọt vào nguy hiểm sẽ tăng lên trên diện rộng.
Cho nên Ngụy Quân đối với Chu Phân Phương tỏ thái độ quả thực là cầu còn không được.
Vốn hắn còn nghĩ cần dùng một loại phương thức uyển chuyển như thế nào báo cho Chu Phân Phương để Chu Phân Phương cách hắn xa một chút, phen này bớt việc rồi.
“Ngươi hiểu thì tốt, nhưng ta dù sao cũng là sư phụ của ngươi, chúng ta diễn trò phải làm thật một chút, mới có thể khiến người đời tin tưởng chúng ta là thật sự tách ra. Ngươi nghĩ một cái lý do thích hợp, tốt nhất là loại có thể khiến mọi người đều tin tưởng.” Chu Phân Phương đẩy tiếng xấu cho Ngụy Quân.
Sư phụ có việc, đệ tử chịu vất vả.
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, nghĩ ra một lý do tốt: “Ta yêu sư phụ ta, ta càng yêu chân lý hơn! Đạo khác nhau, không thể nói chuyện. Lão sư, ngươi thấy thế nào?”
Chu Phân Phương kinh ngạc nhìn Ngụy Quân.
Một lát sau, nàng đột nhiên ôm mặt chạy trốn.
Trước khi chạy để lại một câu: “Ngươi để ta nghĩ một chút có đáp ứng ngươi hay không.”
Ngụy Quân: “(⊙⊙) “
Cô nương ngươi có phải nghĩ nhiều hay không?
Ngươi có thể có nam nhân thích hay không, trong lòng không biết sao?
Trong lòng Chu Phân Phương hiển nhiên là không biết.
Nàng vẫn luôn cho rằng mình người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Mọi người đều nói cho nàng như vậy.
Ngay cả Ngụy Quân cũng vậy.
Cho nên cái này cũng không thể trách Chu Phân Phương.
Nắm đấm cứng chính là ghê gớm như vậy.
Ngụy Quân nghĩ chút, nhỡ đâu Chu Phân Phương thuận thế đáp ứng làm sao bây giờ?
Mình chẳng phải là bị Chu Phân Phương trâu già gặm cỏ non?
Có phải có chút không tốt lắm hay không?
Khi Ngụy Quân còn đang tự hỏi vấn đề này, Mạnh lão từ bên ngoài vào.
Lão tò mò hỏi Ngụy Quân: “Ngụy Quân, Tiểu Phương làm sao vậy? Toàn bộ Quốc Tử Giám đều có thể nghe được tiếng cười càn rỡ của nàng.”
Ngụy Quân: “...”
Chu Phân Phương ngươi tốt xấu cũng giả vờ một chút chứ.
Bản Thiên Đế còn phải đánh giá kém cho ngươi.
“Mạnh lão, không phải tiếng cười càn rỡ, là tiếng cười bi phẫn.” Ngụy Quân giải thích: “Ta cùng Chu lão sư trở mặt rồi.”
Mạnh lão ngẩn ra.
Sau đó liền dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn.
“Ngươi coi ta là ngu ngốc sao?”
Ngụy Quân: “...”
Được rồi, quả thật không lừa được Mạnh lão.
Chuyện hôm nay Chu Phân Phương ra mặt giúp hắn Mạnh lão đã rõ.
Hơn nữa lần này đài luận đạo sự kiện thay đổi sắc mặt cỡ lớn Mạnh lão cũng là một trong các đạo diễn phía sau màn.
Thánh kiếm ở trên tay Chu Phân Phương, cũng chỉ có nàng vị Bán Thánh Nho gia này mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của thánh kiếm.
Nhưng đài luận đạo là Mạnh lão phụ trách chấp chưởng.
Đài luận đạo cũng là pháp khí năm đó Thánh nhân luyện chế, tuy tác dụng không lớn, chỉ là có năng lực không gian nhất định, sau đó học sinh Nho gia luận đạo ở trên đài luận đạo, cảm ngộ sẽ lớn hơn nhanh hơn so với người lưu phái khác.
Loại pháp khí này không phải pháp khí loại hình chiến đấu, nhưng nắm giữ loại pháp khí này, ít nhiều vẫn có thể áp chế được kẻ luận đạo trên đài luận đạo.
Đây là cái gọi là “ưu thế sân nhà” .
Lúc trước đài luận đạo luôn cung phụng ở Quốc Tử Giám, lão phụ trách bảo dưỡng cùng duy trì.
Về sau Mạnh lão giả chết thoát thân, cũng chưa chuyển giao quyền hạn.
Chu Phân Phương có thể lấy sức một người áp chế mấy chục Đại nho trên đài luận đạo, trừ uy lực thánh kiếm cùng thực lực Bán Thánh của bản thân nàng áp chế, Mạnh lão khống chế đài luận đạo âm thầm phối hợp Chu Phân Phương cũng là nguyên nhân quan trọng Chu Phân Phương có thể có chiến quả hiển hách như thế.
Chu Phân Phương là người mạnh + thánh kiếm thần khí áp chế, mà Mạnh lão là ưu thế sân nhà.
Hai người bọn họ liên thủ, mới mang Đại nho toàn trường gói sủi cảo.
Nếu không bình thường mà nói, Chu Phân Phương là không làm được lấy sức một người áp chế toàn trường.
Giết mấy người đối với Chu Phân Phương mà nói thật ra đơn giản, nhưng mấy chục Đại nho tụ tập một chỗ, muốn hoàn toàn áp chế, Bán Thánh cũng không làm được.
Mạnh lão là một người hỗ trợ rất tốt.
Cho nên Mạnh lão rõ lập trường Chu Phân Phương hơn bất cứ ai khác.
Ngụy Quân và Chu Phân Phương trở mặt loại chuyện này, cũng chỉ lừa Hồ Vương.
Khẳng định là không lừa được Mạnh lão.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Ngụy Quân lựa chọn ăn ngay nói thật: “Mạnh lão, ta cùng lão sư diễn một tuồng kịch, ngài đừng vạch trần, lúc ở bên ngoài cũng phối hợp một chút.”
Ngụy Quân mang quyết định của Chu Phân Phương cùng mình nói ra.
Mạnh lão nhíu mày nói: “Cái này có thể lừa được ai? Vậy người bị lừa phải ngu ngốc bao nhiêu?”
Ngụy Quân nhún vai nói: “Được mà, ta cảm giác Hồ Vương hẳn là có thể bị lừa.”
Lúc này Hồ Vương đang ở yêu đình xử lý việc công đột nhiên hắt xì một cái.