Ma Quân cùng âm thần yêu hận tình thù (3)
“Rất đơn giản, ngươi nói bệ hạ anh dũng không sợ hãi gì, ta đáp Hồ Vương túc trí đa mưu, ám hiệu như vậy không phải khớp rồi sao?”
Trong lòng Lục Nguyên Hạo chợt lạnh, thốt ra nói: “Ngươi không phải Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân chưa bao giờ khen bệ hạ. Thượng Quan tiểu thư, ngươi mang Ngụy đại nhân làm sao rồi? Ngươi sẽ không là mang hắn giết rồi chứ?”
Hắn là hiểu biết Ngụy Quân.
Ăn cơm ngủ mắng Càn đế.
Cũng sắp thành nhiệm vụ mỗi ngày rồi.
Bây giờ thế mà bắt đầu khen Càn đế anh dũng không sợ hãi, cái này rất không thích hợp.
Càn đế có phải anh dũng không sợ hãi hay không, Lục Nguyên Hạo nghĩ trong lòng ta cũng có tính toán.
Đảm lượng bệ hạ chúng ta cùng lắm cũng chỉ lớn hơn ta một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi: “...”
Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa.
Ngụy Quân nhảy nhót.
Ngụy Quân cũng lười chơi giải đố với Lục Nguyên Hạo, trực tiếp mở ra cửa nhà.
“Vào đi.”
Ngụy Quân là cố ý để Lục Nguyên Hạo vào.
Thượng Quan Uyển Nhi thực lực không tệ.
Nhưng nàng không phải đối thủ của Ma Quân.
Nhưng nếu thêm Lục Nguyên Hạo... Hẳn là cũng không phải đối thủ của Ma Quân.
Nhưng cũng đủ mang tin tức Ma Quân ở chỗ hắn truyền ra ngoài.
Như vậy, hắn nhất định phải chết.
Dù sao cao tầng hai bên Đại Càn và Liên Minh Tu Chân Giả đều từng ký kết đồng minh Thần Thánh.
Chỉ cần tin tức tiết lộ ra ngoài, hắn liền có thể ngồi chờ trở về Thiên Đế.
Kế hoạch thông.
Thượng Quan Uyển Nhi không cô phụ kỳ vọng của hắn.
Ở ngay sau khi nhìn thấy Lục Nguyên Hạo, Thượng Quan Uyển Nhi liền lựa chọn xin giúp đỡ: “Lục đại nhân, con mèo nhỏ trong lòng Ngụy Quân là Ma Quân.”
Lục Nguyên Hạo mở to mắt nhìn.
Cái trán nháy mắt xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hai chân mềm nhũn, trực tiếp tựa vào trên cửa.
“Thượng Quan tiểu thư, ngươi nói cái gì?”
Đối với phản ứng của Lục Nguyên Hạo, Thượng Quan Uyển Nhi chưa tỏ vẻ bất ngờ.
Ma Quân quả thật có sức uy hiếp này.
Hơn nữa Lục Nguyên Hạo cũng quả thật là có tiếng nhát như chuột.
Tuy nàng cũng không biết có phải giả vờ hay không.
Không quan trọng.
Quan trọng là Lục Nguyên Hạo sau khi biết chuyện này, nhất định phải động thủ đối với Ma Quân.
“Lục đại nhân không cần lo lắng, Ma Quân bây giờ bị thương nặng, ngươi ta hai người liên thủ, cho dù không địch lại, cũng có sức tự bảo vệ mình. Chỉ cần động tĩnh ầm ĩ, Ma Quân chắp cánh khó thoát.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Nàng lấy ra một cây tiêu ngọc, đặt ở bên miệng.
Ngụy Quân nhìn thấy bộ dáng thổi tiêu của Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt khẽ động, dâng lên tính thú*: “Thượng Quan tiểu thư am hiểu thổi tiêu?”
Khóe miệng Thượng Quan Uyển Nhi hiện ra một nụ cười tự tin: “Tiêu kỹ của ta thiên hạ vô song.”
“Thực chờ mong thể nghiệm một lần.” Ngụy Quân thành khẩn nói.
“Ngươi lập tức sẽ có cơ hội.”
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Ngụy Quân hoàn toàn là đang nói chuyện phiếm trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Lục Nguyên Hạo lau mồ hôi lạnh trên đầu mình, run rẩy đi tới phía sau Thượng Quan Uyển Nhi, thấp giọng nói: “Thượng Quan tiểu thư, ngươi lên trước, ta lược trận cho ngươi.”
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt cạn lời.
Tiếng tăm Lục Nguyên Hạo nàng từng nghe nói.
Nhưng từ sau khi Lục Nguyên Hạo triển lộ thực lực, nàng càng nhiều có khuynh hướng cho rằng Lục Nguyên Hạo là đang giả heo ăn thịt hổ.
Nhưng hôm nay vừa gặp, nàng cảm giác mình nghĩ lầm rồi.
Tên mập này có thể thật sự chính là heo.
Thật không biết hắn làm sao trở nên mạnh như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ nói: “Lục đại nhân, ta là đánh phụ trợ.”
“Hả?”
“Ta là âm thần, am hiểu đánh đoàn chiến, phụ trợ, am hiểu kỹ năng quần công, không giỏi chính diện giao phong với kẻ địch.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Đây là điều rất tự nhiên.
Đao Thần mới là loại thần am hiểu PK chính diện.
Âm thần nếu đi chính diện A, vậy thuộc loại đầu óc có vấn đề.
Trong lúc chiến tranh vệ quốc nàng hợp tác với Lâm tướng quân, cũng là Lâm tướng quân chủ công, nàng phụ trợ, hai bên phối hợp khăng khít, mới lấy được chiến quả to lớn.
Ý tứ của Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên là để Lục Nguyên Hạo A lên.
Lục Nguyên Hạo cắn chặt răng, run giọng nói: “Được, ta sắp ra tay rồi đó.”
“Lục đại nhân cứ việc ra tay, ta sẽ phối hợp tốt ngươi...”
Thượng Quan Uyển Nhi cũng chưa nói ra được.
Nàng lúc này đang nổ đom đóm mắt.
Bởi vì nàng bị Lục Nguyên Hạo từ sau lưng cho một phát thật ác.
Hơn nữa là trực tiếp hướng vào đầu của nàng tiếp đón.
Trong tay Lục Nguyên Hạo cầm một vật tương tự viên gạch.
Trời biết Lục Nguyên Hạo mấy năm nay ở trong cung từ kho hoàng thất cùng trong kho báu Giám sát ti đào bao nhiêu bảo bối.
Thượng Quan Uyển Nhi bị một đòn phản bội của Lục Nguyên Hạo đánh cho nước mắt cũng sắp chảy ra.
“Lục Nguyên Hạo... Ngươi muốn ruồng bỏ đồng minh Thần Thánh?” Thượng Quan Uyển Nhi vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Lục Nguyên Hạo chưa nói hai lời, tiếp tục hướng trên đầu nàng tiếp đón.
Ngụy Quân và Ma Quân nhìn thấy loại hăng hái vùi hoa dập liễu này của Lục Nguyên Hạo, đều theo bản năng mí mắt giật giật.
Ma Quân nói với Ngụy Quân: “Chưa nhìn ra, thằng nhóc mập này là nhân vật độc ác.”
Ngụy Quân: “... Ta cũng chưa nhìn ra.”
Nghe được Ngụy Quân cùng Ma Quân đối thoại, Lục Nguyên Hạo cũng sắp khóc rồi: “Các ngươi cũng động thủ đi chứ, đây chính là âm thần, nhỡ đâu để nàng chạy thoát, chúng ta liền xong hết rồi.”
Lục Nguyên Hạo nói lời nhát gan nhất, xuống tay ác nhất.
Cũng chính là Thượng Quan Uyển Nhi thể chất đặc thù, là thần linh chuyển thế, bằng không xác định vững chắc bị Lục Nguyên Hạo đánh thành đầu heo.
Tệ nhất cũng phải là chấn động não.
Ma Quân cũng nhìn không được nữa, ngăn cản nói: “Xấp xỉ rồi, nàng đã bị ngươi đánh ngây dại rồi.”
Lục Nguyên Hạo do dự một phen, lại hướng vào đầu Thượng Quan Uyển Nhi cho một phát hung hăng nữa, giải thích: “Để ngừa vạn nhất.”
Thượng Quan Uyển Nhi: “...”
Thật muốn giết người.
Nhất định phải tìm cơ hội giết chết tên mập này.
Lục Nguyên Hạo chưa cho nàng cơ hội giết ngược lại.
Sau công kích như mưa rào, Lục Nguyên Hạo lại lấy ra một sợi dây thừng, chuẩn bị hướng trên người Thượng Quan Uyển Nhi chào hỏi.
“Đây là Thừng Trói Tiên nghĩa phụ chuẩn bị riêng cho ta, chỉ có thể vây địch, không thể giết địch.”
Thượng Quan Uyển Nhi trợn mắt muốn nứt, nàng muốn liều mạng, nhưng pháp lực trong cơ thể nàng đều bị Lục Nguyên Hạo đánh tan rồi, không bật lên được.
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, từ trong tay Lục Nguyên Hạo mang Thừng Trói Tiên đoạt lại, chủ động nói: “Ta đến đi, ta tương đối am hiểu nghệ thuật dùng dây thừng.”
Đương nhiên, hắn am hiểu rất nhiều.
Nghệ thuật dùng dây thừng chỉ là một loại trong đó.
Trong rất nhiều nghệ thuật dùng dây thừng, hắn am hiểu nhất là trói mai rùa*.