Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng (2)
Thượng Quan Uyển Nhi quắc mắt phượng lên, nhìn Ngụy Quân một cái, khóe miệng hiện ra một cái mỉm cười: “Ngụy đại nhân, xem ra không chỉ là ta xem trọng ngươi nha, một thanh đao trung thành nhất của hoàng thất, thế mà cũng thay đổi chủ nhân rồi.”
“Thượng Quan tiểu thư lời ấy sai rồi.” Ngụy Quân lắc đầu nói: “Ta sẽ không làm chủ nhân của bất luận kẻ nào, đương nhiên, ngoại trừ mỹ nữ. Ngươi nếu muốn chơi trò chơi chủ tớ với ta, vậy ta cũng không từ chối.”
Thượng Quan Uyển Nhi: “? ? ?”
Cái gì từ trên mặt mình trôi qua?
“Không phải đao thay đổi chủ nhân, mà là thanh đao này đã sinh ra khí linh.” Ngụy Quân nói.
Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc một lát, sau đó cảm khái nói: “Uyển Nhi nhận dạy bảo rồi, cảnh giới của Ngụy đại nhân quả thật cao hơn ta rất nhiều.”
“Thượng Quan tiểu thư phản ứng cũng rất nhanh, ý của ngươi là nói không phải Tây đại lục có người muốn giết ta, mà là triều đình có người muốn mượn tay người Tây đại lục muốn giết ta?” Ngụy Quân hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói: “Ta chỉ là đoán, Ngụy đại nhân nghe một chút là được. Dù sao ta nếu là người Tây đại lục, bây giờ là tuyệt đối sẽ không động thủ với Ngụy đại nhân, không cần thiết, hơn nữa không có lợi, Ngụy đại nhân cùng bọn họ không oán không thù.”
“Triều đình bây giờ còn có người dám động thủ với ta?” Đây là vấn đề Ngụy Quân đang suy xét, “Ngay cả hoàng đế tên nhát gan kia bây giờ cũng sợ rồi, ai còn dám giết ta?”
Thượng Quan Uyển Nhi: “...”
Cừ thật.
Làm âm thần chuyển thế, nàng đối với Càn đế thật ra cũng không có quá nhiều tôn kính.
Nhưng trực tiếp mang hoàng đế gọi là “tên nhát gan”, thế này cũng quá lớn mật rồi.
Nàng cũng không dám làm như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi lại nhìn Lục Nguyên Hạo một lần, phát hiện vẻ mặt Lục Nguyên Hạo phải nói là bình tĩnh, không có chút nào bộ dáng sợ hãi.
Cái này chỉ có thể nói lên Ngụy Quân không phải lần đầu tiên làm như vậy, hơn nữa Lục Nguyên Hạo đối với Càn đế cũng không trung thành như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi yên lặng nhớ kỹ tình báo này.
Lục Nguyên Hạo lúc này lại mở miệng nói: “Ngụy đại nhân, Tây đại lục cùng chúng ta là địch chứ không phải bạn. Bọn họ đến thăm Đại Càn, khẳng định là không có ý tốt. Mà bọn họ chỉ tên muốn gặp ngươi, khẳng định cũng sẽ không là muốn kết bạn với ngươi. Vô luận bọn họ có mưu đồ gì, Ngụy đại nhân ngươi bây giờ đều có thể đã trở thành một bộ phận trong kế hoạch của bọn họ, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.”
“Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được.” Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Ngụy Quân ta thân thẳng không sợ bóng tà, còn sợ người Tây đại lục hay sao? Để bọn họ đến, có thể giết chết ta coi như bọn họ lợi hại.”
Bản Thiên Đế còn ấn like cho bọn họ.
Ngụy Quân không có cảm giác nguy cơ.
Dù sao hắn chờ mong nhất chính là nguy cơ.
Người Đại Càn bên này đều quá không tích cực rồi, nếu người Tây đại lục nếu có thể tích cực chút, vậy đương nhiên tốt nhất.
“Đúng rồi, đoàn viếng thăm của Tây đại lục lần này dẫn đầu là ai?” Ngụy Quân thuận miệng hỏi.
Lục Nguyên Hạo nói: “Trần Bách Lý.”
“Ai?”
Ngụy Quân và Thượng Quan Uyển Nhi đồng loạt ngẩng đầu.
...
Cùng lúc đó.
Hoàng cung.
Càn đế nhìn quốc thư trước mặt, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
“Thượng Quan Vân, ngươi thấy thế nào?”
Thượng Quan thừa tướng ngồi ở đối diện Càn đế.
Hắn biết Càn đế cụ thể hỏi là cái gì.
Nhưng hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Thượng Quan thừa tướng chỉ có thể nói: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc? Phản đồ lớn nhất trên chiến trường vệ quốc, ngươi nói hắn đáng tiếc?” Giọng Càn đế chuyển sang lạnh lẽo.
Thượng Quan thừa tướng không chút dao động, thản nhiên nói: “Bệ hạ, Trần Bách Lý lúc trước vì sao phải làm phản, ngươi hẳn là biết nguyên nhân.”
“Vô luận như thế nào, cũng không thể làm phản đi theo địch.” Càn đế trầm giọng nói.
Mí mắt Thượng Quan thừa tướng cụp xuống, giọng đờ đẫn: “Vậy bệ hạ phái người đi mang Trần Bách Lý giết là được.”
Càn đế giận dữ: “Thượng Quan Vân, lúc trước Trấn Tây Vương vì giết chết Trần Bách Lý, hy sinh bao nhiêu người ngươi chẳng lẽ không rõ? Bây giờ nói như vậy, là đang cố ý châm chọc trẫm sao?”
“Thần không dám.” Thượng Quan thừa tướng khẽ thở dài một hơi, “Bệ hạ, quá khứ cũng đã trôi qua rồi. Nếu bệ hạ cố ý muốn giết người, thần có thể mưu tính thay, khẳng định để Trần Bách Lý mất đầu ở kinh thành.”
“Ngươi nỡ sao?” Càn đế châm chọc nói: “Trần Bách Lý là thiếu chút nữa đã thành học sinh của ta, năm đó nếu không phải ngươi cầu tình cho hắn, hắn có thể đã chết, căn bản không có cơ hội phản bội.”
“Bệ hạ, thật ra ngài rõ, năm đó thật sự thả Trần Bách Lý một con đường sống, là tiền thái tử, cũng không phải ta.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Càn đế trầm mặc.
“Cho nên bệ hạ muốn giết Trần Bách Lý sao?” Thượng Quan thừa tướng hỏi.
Càn đế chưa trả lời vấn đề này của Thượng Quan thừa tướng, mà là hỏi ngược lại: “Thượng Quan Vân, lấy hiểu biết của ngươi đối với Trần Bách Lý, hắn là quay lại báo thù sao?”
Thượng Quan thừa tướng trả lời rất trực tiếp: “Đúng, Trần Bách Lý từ trước tới giờ đều là một người ân oán rõ ràng.”
“Vậy hắn vì sao lại ở trong quốc thư cố ý điểm danh muốn gặp Ngụy Quân?” Càn đế hỏi.
Thượng Quan thừa tướng trầm ngâm một lát, sau đó lại thở dài một hơi: “Hắn chỉ sợ là muốn mang chuyện năm đó nói ra, để cho Ngụy Quân mang chân tướng viết ở trên sách sử.”
“Nhưng chuyện năm đó, cao tầng đều là có chung nhận thức, đến đó là dừng, tuyệt không mở rộng phạm vi ảnh hưởng nữa.” Càn đế trầm giọng nói: “Đây là quyết định tiên đế làm ra, Thượng Quan Vân, ngươi muốn nghịch phản tiên đế sao?”
“Thần không dám, nhưng, Ngụy Quân chưa chắc không dám.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Càn đế: “...”
Hắn bị lời của Thượng Quan thừa tướng làm nghẹn.
Quả thực, có một số việc Thượng Quan thừa tướng không dám làm, nhưng Ngụy Quân tỷ lệ đại khái là dám.
Trên thế giới này có chuyện Ngụy Quân không dám sao?
Càn đế đến nay còn chưa phát hiện.
Trong lòng Càn đế cực hận: “Trần Bách Lý quả nhiên vẫn là không để ý đại cục như trước đây, làm người ta buồn nôn.”
“Bệ hạ, hắn đã phản quốc, đương nhiên sẽ không cố kỵ đại cục Đại Càn nữa.” Thượng Quan thừa tướng nhắc nhở: “Bây giờ quan trọng là chúng ta phải làm sao bây giờ? Mặc kệ? Hay là chặn giết giữa đường?”
Càn đế rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
“Trần Bách Lý ở bên kia địa vị như thế nào?”
“Rất cao.”
“Nếu chúng ta giết Trần Bách Lý, hậu quả thế nào? Tây đại lục sẽ lại xuất binh sao?” Càn đế hỏi.
Thượng Quan thừa tướng chưa đưa ra đáp án: “Bệ hạ, cái này ai cũng không cách nào xác định.”