Thập niên khu trì hải sắc hàn, cô thần vu thử vọng thần loan (6)
Sau khi nghe được đoạn lời này của hắn, rất nhanh, liền lục tục có người rời khỏi hàng ngũ “phong bác”.
Trong quan viên sáu bộ, bị Lễ bộ thượng thư ít nhất khuyên lui một phần năm.
Tuy nhìn qua nhân số không nhiều.
Nhưng “phong bác”, hết phim rồi.
Điều này làm lòng Thượng Quan thừa tướng chìm vào đáy vực.
Cũng khiến Lục tổng quản và Cơ soái mang ánh mắt ném về phía Lễ bộ thượng thư.
Bọn họ đang tự hỏi một sự kiện:
Để Ngụy Quân ra ngoài, rốt cuộc là ý tứ của một mình Lễ bộ thượng thư? Hay là ý tứ của toàn bộ Nho gia?
Nội bộ Nho gia, chẳng lẽ không ủng hộ Ngụy Quân nữa?
Nhưng đoạn thời gian trước ở trên đại hội luận đạo, Nho gia vừa mới chịu thua đối với Ngụy Quân.
Vì sao biến nhanh như vậy?
Trong đó lại rốt cuộc có huyền cơ gì?
Bọn họ không biết.
Thượng Quan thừa tướng cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết buổi chầu một lần này lại tiếp tục tan rã trong không vui.
Mà buổi chầu lần sau, sẽ quyết định vận mệnh cuối cùng của Ngụy Quân.
Bởi vì không có khả năng vì con đường làm quan của vẻn vẹn một quan lại lục phẩm, mỗi lần chầu đều lựa chọn tan rã trong không vui.
Buổi chầu lần sau chính là một lần cuối cùng.
Mà cục diện trước mắt, không thể lạc quan.
Đương nhiên, Thượng Quan thừa tướng mang tâm tư của mình che giấu rất tốt, hoàn toàn chưa bày ra.
Ở sau khi tan chầu, Thượng Quan thừa tướng thậm chí còn chủ động đi tìm Lễ bộ thượng thư, thám thính nguyên nhân thật sự Lễ bộ thượng thư hôm nay đứng ra.
“Vương thượng thư, đa tạ ngươi hôm nay trượng nghĩa nói thẳng.” Thượng Quan thừa tướng cười ha ha nói.
Vương thượng thư gật gật đầu, nói: “Thượng Quan thừa tướng khách khí rồi, lão phu nói đều là lời tâm huyết. Ngụy đại nhân tài hoa hơn người, thiên phú siêu tuyệt, đáng quý là còn trung can nghĩa đảm, thấy chết không sờn, tuyệt đối là hạt giống Thánh nhân hiếm có. Người trẻ tuổi trác tuyệt như thế, vốn nên rèn luyện nhiều hơn, mấy lão già chúng ta cũng phải hộ giá hộ tống nhiều hơn cho hắn mới phải.”
Trong lòng Thượng Quan thừa tướng thầm mắng.
Tâm tư của Càn đế Thượng Quan thừa tướng nghe giọng đã có thể nghe không sai khác là bao.
Nhưng tâm tư Vương thượng thư, Thượng Quan thừa tướng nghe lão nói chuyện căn bản nghe không hiểu.
Tất cả đều là lời nói khách sáo của quan trường.
Một chút tin tức hữu dụng cũng không có.
Thượng Quan thừa tướng đánh bạo thử nói: “Vương thượng thư, Ngụy đại nhân thời điểm lần trước ngồi mà luận đạo, có phải đắc tội rất nhiều Đại nho hay không?”
Vương thượng thư cười: “Thượng Quan thừa tướng cứ yên tâm, ngươi cũng là Đại nho, Đại nho Nho gia chúng ta cái khác không được, lòng dạ vẫn là được. Ta cam đoan với ngươi, lần này ta không phải đang nhằm vào Ngụy Quân, ta là thật sự tốt cho hắn.”
Thượng Quan thừa tướng không phán đoán được thật giả trong lời này của Vương thượng thư.
Ít nhất chính lão chưa phát hiện Vương thượng thư có dấu hiệu nói dối.
Điều này làm Thượng Quan thừa tướng cực kỳ bất đắc dĩ.
Nếu lời của Vương thượng thư thật sự phát ra từ công tâm, vậy lần này chính là sự kiện đâm xe cỡ lớn.
Ở cùng lúc Thượng Quan thừa tướng và Vương thượng thư nói chuyện, trước toà soạn “Phá Hiểu”, sắp xảy ra một sự kiện ám sát nghe rợn cả người.
Lục tổng quản sớm nhận được tin tức.
Là Triệu Thiết Trụ hướng hắn báo cáo.
“Nghĩa phụ, người dự đoán quả nhiên không sai, Nguyên Hạo bị người ta cố ý gọi đi rồi, ngay cả Bạch Khuynh Tâm đại nhân cũng bị cố ý gọi đi rồi.”
Trước mắt Lục tổng quản sáng ngời: “Ai làm?”
“Con đã tra, đều là người của Chính Khí minh.” Triệu Thiết Trụ nói.
Lục tổng quản ngẩn ra, sau đó sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
“Đáp án này... Thật sự là ra ngoài dự kiến của ta.”
Tâm tình Triệu Thiết Trụ cũng rất nặng nề: “Nghĩa phụ, hai ngày trước Ngụy Quân cùng Chu tế tửu công khai trở mặt, Chính Khí minh sẽ không là muốn đối phó Ngụy đại nhân chứ?”
“Hẳn là sẽ không, nhưng tình huống trước mắt này, ta cũng xem không hiểu.”
Ánh mắt Lục tổng quản có chút sâu thẳm.
Vốn hắn cho rằng là một cục diện rất đơn giản.
Nhưng bây giờ, cục diện này đột nhiên trở nên sâu không lường được.
Ngay cả hắn cũng bắt đầu thấy không rõ.
“Nếu Chính Khí minh nhúng tay, tất cả đều trở nên không thể khống chế.”
“Nghĩa phụ yên tâm, ba sát thủ kia đã bị người của chúng ta luyện chế thành con rối, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Ngụy đại nhân.”
“Như vậy có khả năng sẽ bại lộ chúng ta âm thầm bảo hộ Ngụy Quân.” Lục tổng quản trầm giọng nói.
Giám sát ti có thể là một thanh đao của hoàng đế, nhưng không thể là một thanh đao của Ngụy Quân.
Nếu để người ta biết Giám sát ti âm thầm bảo hộ Ngụy Quân, vậy Giám sát ti cùng Ngụy Quân đều sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Cũng may Lục tổng quản đã sớm đoán trước được Lục Nguyên Hạo có thể sẽ bị điều đi, sớm đã có sắp xếp.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn truyền âm cho Nhâm Dao Dao lần nữa.
Không sai, là Nhâm Dao Dao.
Đây là thần hộ mệnh Lục tổng quản âm thầm an bài cho Ngụy Quân.
Lục tổng quản tin tưởng Trấn Tây Vương có thể mang Lục Nguyên Hạo, Bạch Khuynh Tâm thậm chí là Lâm Tiết hai vị tướng quân toàn bộ từ bên người Ngụy Quân điều đi một lát.
Nhưng Trấn Tây Vương khẳng định sẽ không ngờ được Nhâm Dao Dao sẽ nguyện ý bảo hộ Ngụy Quân.
Hơn nữa Lục tổng quản kính nhờ cũng không phải Nhâm Dao Dao.
Hắn kính nhờ là Đại hoàng tử, chẳng qua là thông qua Nhâm Dao Dao làm trạm trung chuyển, để Nhâm Dao Dao đi mời Đại hoàng tử ra mặt thay.
Đối với thực lực của Đại hoàng tử, Giám sát ti là có hiểu biết.
Dù sao từng động thủ với Lục Nguyên Hạo.
Tuy không bằng Lục Nguyên Hạo, nhưng cũng đủ bảo vệ Ngụy Quân.
Không cần Đại hoàng tử bảo hộ quá thành công, chỉ cần gây ra một chút động tĩnh, các cao nhân kinh thành liền có lý do ra mặt, Ngụy Quân liền không có khả năng có nguy hiểm nữa.
Cho nên Lục tổng quản lần này làm ba tầng bảo hiểm, cần phải yêu cầu cam đoan Ngụy Quân nhân thân an toàn.
Mà Nhâm Dao Dao cho Lục tổng quản câu trả lời khiến Lục tổng quản yên tâm, đồng thời còn có chút kinh ngạc.
“Hồ Vương đã sớm để Đại hoàng tử âm thầm bảo hộ Ngụy Quân? Hơn nữa ở trước hôm nay cũng có cố ý nhắc nhở? Hồ Vương cũng biết lần ám sát này?”
Lục tổng quản nhíu mày.
Chuyện này càng ngày càng thoát ly thiết kế lúc ban đầu của hắn.
Người bị liên lụy vào, cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn rất lo lắng Ngụy Quân liên lụy trong đó, có thể thật sự có gì nguy hiểm hay không.
Mà lúc này Ngụy Quân bị Lục tổng quản lo lắng, đang nhìn ba sát thủ chết không nhắm mắt trên mặt đất, tức đến cả người phát run.
Đại hoàng tử cho rằng Ngụy Quân là bị dọa.