Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52. Tự Mình Động Thủ, Cơm No Áo Ấm (2)

Chương 52. Tự mình động thủ, cơm no áo ấm (2) Chương 52. Tự mình động thủ, cơm no áo ấm (2)

Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu: "Nàng nói nàng vừa rồi ở trong phòng sách tam dư làm thơ, ta có thể xác định cái này là đang dối gạt ngươi."

Lục Nguyên Hạo kinh ngạc nói: "Bạch đại nhân, ngươi làm thế nào xác định?"

Bạch Khuynh Tâm lạnh nhạt nói: "Thế giới đại lão, ngươi không hiểu."

Không phải là làm màu sao?

Ai mà không giống nhau.

Lục Nguyên Hạo: ". . ."

Hắn chỉ là muốn làm màu một chút, hai người này đã trực tiếp làm tới vả thẳng lên trên mặt hắn.

Vả hắn đến mở không ra được mắt.

Hơi quá đáng.

Ngụy Quân là người thiện lương, giúp Bạch Khuynh Tâm bổ sung một câu: "Bạch đại nhân là thiên hạ đệ nhất thần bộ, phán đoán một người có nói dối hay không ở chỗ Bạch đại nhân chỉ là thao tác cơ bản, Lục đại nhân không cần ngạc nhiên."

Người trâu bò đương nhiên phải có bản lãnh trâu bò.

Ngụy Quân cảm thấy thực bình thường.

Không bình thường là Chu Phân Phương.

"Chu lão sư vì sao muốn gạt ta?"

Bạch Khuynh Tâm do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Ngụy Quân, ngươi có thể cho ta một di vật của Mạnh lão sinh khi còn sống không?"

Lời nói của nàng vừa mới dứt, trong phòng sách tam dư, Chu Phân Phương đột nhiên giật mình, sau đó rất nhanh lôi Mạnh lão bắt đang muốn bế quan đi ra.

"Chu Phân Phương, ngươi làm cái gì?" Mạnh lão bị Chu Phân Phương dọa giật mình.

Chẳng lẽ người kia hiện tại từ mắng người tiến hóa đến đánh người?

Cái này cũng quá khủng bố đi.

Mà lời nói của Chu Phân Phương, làm cho hắn cảm thấy không bằng để cho Chu Phân Phương tiến hóa đến đánh người đi.

Chu Phân Phương vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Lão Mạnh, chuyện của ngươi bị phát hiện rồi, ngươi muốn xong đời rồi."

Mạnh lão mặt phát mộng: "Tình huống gì? Ngươi không phải nói không có ai phát hiện dị thường sao?"

"Ta trước đó nghĩ quả thật không có ai phát hiện dị thường, thẳng đến vừa rồi ta trong lúc vô ý nghe được Bạch Khuynh Tâm đối thoại cùng Ngụy Quân ở trước cửa lớn Quốc Tử Giám. Bạch Khuynh Tâm. . . không hổ là thiên hạ đệ nhất thần bộ, quá lợi hại." Chu Phân Phương hiếm thấy ca ngợi một người.

Đến tình trạng Bán Thánh này, muốn nghe trộm người khác mà nói, thật ra là rất dễ dàng.

Chẳng qua đại đa số thời điểm nàng đều đóng loại năng lực nghe trộm này.

Vừa rồi nàng tâm huyết dâng trào tuần tra một chút, sau đó nghe được đối thoại giữa Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân.

Sau đó liền kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Làm cho nàng cùng Mạnh lão giật mình còn ở phía sau.

Ngụy Quân tìm Mạnh Giai lấy một di vật của Mạnh lão khi còn sống.

Bạch Khuynh Tâm chỉ ngửi ngửi, đã đưa ra kết luận:

"Có chút ý tứ, Ngụy đại nhân, ta phát hiện một bí mật, nhưng nói ra khả năng sẽ chết người."

Ngụy Quân nghe được sẽ chết người, ánh mắt chợt sáng lên: "Bí mật gì?"

"Người chết cùng người sống khí tức là khác nhau, căn cứ suy tính thời gian, Chu Tế tửu ở trước khi gặp chúng ta, đã gặp qua Mạnh lão còn sống. Mà thời điểm đó, chúng ta được thông báo là, Mạnh lão đã chết."

Mạnh Giai trừng lớn đôi mắt Carslan (nhãn hiệu mỹ phẩm) của mình.

Nàng mơ hồ đoán được chân tướng, nhưng không thể tin được.

Lục Nguyên Hạo còn chưa có chuyển não lại được.

Mà Ngụy Quân đã nghe hiểu lời ngầm trong câu nói của Bạch Khuynh Tâm, sắc mặt cũng có chút cổ quái: "Náo loạn nửa ngày, là Mạnh lão giả chết thoát thân. Bởi vì không muốn tham dự vào chuyện chiến tranh vệ quốc này, cho nên diễn ra chuyện như vậy."

Trong tối.

Chu Phân Phương cùng Mạnh lão nhìn nhau.

Mạnh lão mặt xám như tro tàn: "Hiện tại người trẻ tuổi quá lợi hại."

Hắn phục rồi.

Còn tưởng rằng quyết định của mình không một kẽ hở chứ.

Chu Phân Phương cũng có chút đáng thương Mạnh lão.

Loại chuyện này không bị phát hiện, vậy tất cả đều dễ nói.

Nhưng một khi bị đặt lên trên mặt bàn, Mạnh lão nhất định phải chết.

Thiêu Tàng thư lâu là một mặt, một mặt khác, Mạnh lão cũng là hồng nho đương thời, nếu chân tướng công khai, thế nhân sẽ khinh bỉ rất lớn đối với nhân phẩm của hắn. Đến lúc đó Mạnh lão cho dù thân thể không chết, cũng sẽ tử vong mang tính xã hội.

Cái này đối với một đại nho mà nói, là đả kích càng thêm trí mạng.

Nhưng mà cầu người được người, từ đầu tới cuối, đây đều là chính hắn lựa chọn.

Trách không được người khác.

Chỉ có thể nói mệnh hắn không tốt, gặp Bạch Khuynh Tâm thần bộ này.

Đổi thành bất luận kẻ nào khác, kế hoạch của hắn đại khái đều có thể thành công.

Mạnh Giai không dám trực diện sự thật sau khi nghe Ngụy Quân nói một phen, cũng vô pháp trốn tránh.

Nàng trực tiếp quỳ gối trên đất: "Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, xin hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả ông nội của tôi một con đường sống. Mạnh Giai nguyện ý làm trâu làm ngựa, báo đáp hai vị đại nhân."

Bạch Khuynh Tâm liếc mắt nhìn Mạnh Giai một cái.

Vô luận như thế nào, loại tình cảm ông cháu này cũng là thật.

Chỉ là, cái này có quan hệ gì với nàng chứ?

Không nói đến chân tướng mà nàng đang nói ra, chỉ nói năm đó, nàng không có làm sai chuyện gì, nhưng đến cuối cùng cũng không có ai vì nàng mà cầu tình.

Nếu không có ai thương đến nàng, nàng vì sao còn phải thương đến người khác chứ?

Nàng cũng không có ngu.

Nàng hiện tại chỉ để ý tới suy nghĩ của Ngụy Quân.

"Ngụy Quân, chuyện này ngươi tính thế nào? Ngươi là chủ sự, ta cùng Lục đại nhân nghe lời ngươi." Bạch Khuynh Tâm nói.

Ánh mắt mọi người đều chuyển dời đến trên người Ngụy Quân.

Ngụy Quân cũng không có áp lực gì.

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó lắc lắc đầu: "Bỏ đi, chúng ta coi như không biết."

Mạnh Giai mừng rỡ.

Lục Nguyên Hạo khó hiểu: "Ngụy đại nhân, vì sao?"

"Mạnh lão thủ Tàng thư lâu mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa hơn nửa học sinh Quốc Tử Giám đều đã từng nhận Mạnh lão chỉ điểm. Lấy phẩm đức mà nói, Mạnh lão không làm thất vọng thân phận cùng địa vị của bản thân." Ngụy Quân nói.

Lục Nguyên Hạo nhíu mày: "Nhưng hắn giả chết thoát thân là đã xúc phạm luật pháp."

Ngụy Quân liếc mắt nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, thản nhiên nói: "Tàng thư lâu không có bị hư hao gì, Mạnh lão cũng không có thương tổn bất luận kẻ nào, chẳng qua là phạm vào một cái tội khi quân mà thôi."

Lục Nguyên Hạo: ". . ."

Chẳng qua là phạm vào một cái tội khi quân mà thôi.

Lục Nguyên Hạo trực tiếp chịu rồi.

"Mạnh lão chỉ là cầu sống, ông ấy không có làm sai chuyện gì, bởi vì chỗ chức trách, dẫn tới họa sát thân, bao gồm ba chúng ta cũng vậy." Ngụy Quân cười khẩy một tiếng: "Đối mặt nguy hiểm, có người hy sinh vì nghĩa, có người tham sống sợ chết. Không cần phải đi trách móc người tham sống sợ chết, bọn họ cũng không có làm sai chuyện gì, chỉ cần bảo trì tôn kính đối với những người hy sinh vì nghĩa là được rồi."

Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Hơn nữa, không cần lấy tiêu chuẩn đạo đức của bản thân đi yêu cầu đối phương, đó là không đạo đức."

Bình Luận (0)
Comment