Vấn đề tru tâm, trả lời lạnh như băng (2)
Nhưng đạo lý này, Lục Nguyên Hạo nghe không lọt.
Lục Nguyên Hạo bất đắc dĩ nói: “Ta cách cường giả thật sự còn có khoảng cách rất lớn, cho nên ta phải học tập kinh nghiệm thành công của tiền nhân.”
Ngụy Quân: “... Ngươi vui là được.”
Tam quan của thằng nhóc mập này đã định hình.
Khuyên không nổi.
Kệ hắn đi.
Ngụy Quân nói: “Về sau ngươi nhìn thấy ta có nguy hiểm, trực tiếp chạy là được, chờ ngươi đủ cường đại lại trở về giúp ta báo thù, ta sẽ không trách ngươi.”
Lục Nguyên Hạo đã luôn cho rằng bản thân rất yếu, Ngụy Quân quyết định phối hợp hắn biểu diễn.
Chỉ cần có thể để thằng nhãi này không bảo hộ mình nữa, nói dối không chớp mắt đối với Ngụy Quân mà nói cũng không có gì khó khăn.
Nhưng Lục Nguyên Hạo vẫn giảng nghĩa khí.
“Ngụy đại nhân, ta biết ngươi quan tâm ta. Ngươi yên tâm, ta trước khi chạy trốn cũng sẽ tận lực mang theo ngươi.”
Ngụy Quân: “... Vậy ta cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn cả nhà ngươi.
Bạch Khuynh Tâm cũng lười quan tâm Lục Nguyên Hạo.
Nàng vừa lật xem tư liệu sứ đoàn Tây đại lục, vừa nói chuyện phiếm với Ngụy Quân: “Ngụy Quân, ngươi xem triều đình để Đại hoàng tử cùng Minh Châu công chúa phụ trách tiếp đãi đám người Trần Bách Lý là nguyên nhân gì? Quy cách này là cao hay thấp?”
“Rõ ràng thấp rồi.” Ngụy Quân nói: “Hoàng đế không ra mặt, không có thái tử, Đại hoàng tử và Minh Châu công chúa nhìn qua giống như địa vị tôn quý, nhưng trên thực tế quyền lực trong tay hai người bọn họ cộng lại cũng chưa chắc lớn bằng một mình Trấn Tây Vương, cũng chỉ là cục phân lừa sáng bóng. Triều đình nhìn như đủ nể mặt sứ đoàn Tây đại lục, thật ra hoàn toàn là đang tránh nặng tìm nhẹ, căn bản chưa xuất động nhân vật thực quyền nào.”
Nói trắng ra là, để Thượng Quan thừa tướng ra mặt cũng mạnh hơn so với để Đại hoàng tử cùng Minh Châu công chúa ra mặt.
Nhất là Đại hoàng tử.
Minh Châu công chúa tốt xấu còn là lãnh tụ nữ tính, hơn nữa ở trên chiến trường vệ quốc cũng là danh tướng được công nhận. Nàng và Trần Bách Lý còn là có quen biết, nếu để nàng ra mặt, trên danh nghĩa coi như hợp lý.
Nhưng Đại hoàng tử ở trong lúc chiến tranh vệ quốc cơ bản hoàn toàn là làm bình vôi.
Khi đó Đại hoàng tử còn chưa là cái gì cả.
Đừng nói hắn, Càn đế cha Đại hoàng tử ở khi đó cũng chưa lập chiến công gì, hắn thì càng đừng nói nữa.
Đại hoàng tử ngay cả mặt Trần Bách Lý đều chưa từng gặp, bây giờ cũng không tính là quyền cao chức trọng ở triều đình Đại Càn.
Để hắn phụ trách tiếp đãi đám người Trần Bách Lý, thấy thế nào cũng là đang tát vào mặt.
Thái độ của triều đình đã rất rõ ràng.
Lục Nguyên Hạo bổ sung một tin tức: “Dân chúng kinh thành đi vây xem rất nhiều, có một nửa số người mang theo trứng thối cùng rau hỏng.”
Bạch Khuynh Tâm nghe vậy ngẩn ra, hỏi: “Phòng thành quân cùng Lục Phiến môn không ngăn cản sao?”
“Không.” Lục Nguyên Hạo nói.
Bạch Khuynh Tâm và Ngụy Quân nhìn nhau một cái, cảm khái nói: “Xem ra triều đình là thật sự không chào đón đám người Trần Bách Lý, cho nên ngay cả làm ra vẻ cũng không muốn làm.”
“Ta thấy chủ yếu vẫn là vấn đề của Nho gia.” Lục Nguyên Hạo nói: “Ta tuy không tu Nho đạo, nhưng cũng biết lễ ở Nho gia là không thể thiếu. Nho gia luôn quảng cáo rùm beng mình chỉ góp sức cho lễ nghi chi bang, Lễ bộ cũng là cơ cấu phụ trách nghênh đón loại sứ đoàn ngoại giao này. Hiện nay loại cục diện này, nếu nói không phải Lễ bộ ngầm đồng ý, vậy chỉ sợ nói không thông.”
Lục Nguyên Hạo chỉ là nhát gan.
Nhưng hắn dù sao cũng là cửu đương đầu của Giám sát ti, tình báo tin tức hắn thu hoạch là rất nhiều.
Một con heo cũng có thể đủ được những tình báo này đút ăn thành người thông minh.
Lại nói, Lục Nguyên Hạo cũng không tính là đặc biệt ngu xuẩn, hắn chỉ là ở trên vấn đề liên quan an toàn của mình có chút chấp niệm đặc thù.
Phân tích này của Lục Nguyên Hạo khiến Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân tất cả đều gật gật đầu.
Ngụy Quân nói: “Dưới tình huống bình thường, cho dù hai nước thù sâu như biển, nhưng lúc sứ đoàn ngoại giao ghé thăm cũng sẽ lấy lễ đối đãi. Cho dù là trong lúc chiến tranh vệ quốc, chúng ta cùng Tây đại lục thời điểm phái đặc sứ trước trận chiến cũng chưa từng xé rách da mặt. Bây giờ Lễ bộ không cấm dân chúng đi phát tiết thù hận, chỉ có thể nói rõ Lễ bộ cho rằng lấy lễ đối đãi đối với đám người Trần Bách Lý là lãng phí thời gian, sẽ không tạo ra một chút tác dụng nào. Ta bây giờ càng ngày càng tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, có thể khiến hai bên thế như nước với lửa như vậy.”
“Sẽ biết, Ngụy Quân, ngươi gần đây phải thận trọng hơn nữa, ta đoán Trần Bách Lý rất nhanh sẽ tìm đến ngươi.” Bạch Khuynh Tâm nhắc nhở.
Ở cùng lúc đám người Ngụy Quân thảo luận, ngoài kinh thành, đám người Trần Bách Lý quả thực được dân chúng kinh thành nhiệt liệt hoan nghênh.
Vì nghênh đón sứ đoàn ngoại giao đám người Trần Bách Lý, triều đình phái cung đình cấm vệ quân hộ tống cho bọn họ.
Nhưng đám cung đình cấm vệ quân này hoàn toàn chỉ là làm chút bộ dáng.
Họ chưa để dân chúng kinh thành trực tiếp xông lên đi hướng đám người Trần Bách Lý nhổ nước bọt.
Nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không ngăn trở dân chúng kinh thành ném trứng thối, rau hỏng.
Càng không ngăn trở dân chúng chửi rủa:
“Phản đồ.”
“Đao phủ.”
“Cút khỏi Đại Càn.”
“Đại Càn không chào đón các ngươi.”
“Đồ vô sỉ, tội đáng chết vạn lần.”
...
Trần Bách Lý quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ.
Nhưng Mục tướng quân bên người Trần Bách Lý lại sắc mặt phát lạnh, nắm chặt đao trong tay muốn đi ra.
Nhưng bị một chủ sự của Lễ bộ ngăn cản.
“Vị tướng quân này, nơi này là Đại Càn, còn xin đừng làm càn.”
Nho gia không chỉ mồm mép lợi hại.
Ở thế giới có thể tu luyện này, các nho sinh Nho gia cũng tương tự có thể phi thiên độn địa.
Cho nên bọn họ đối mặt vũ phu cũng không sợ chút nào.
Mục tướng quân nhìn chủ sự Lễ bộ che ở trước mặt mình, mặt lộ vẻ châm chọc: “Bằng ngươi cũng muốn chắn ta?”
“Có lẽ ta không phải đối thủ của tướng quân, nhưng nơi này là Đại Càn, quan viên Đại Càn có trách nhiệm bảo hộ dân chúng Đại Càn. Tướng quân giết ta, tự có người khác lên chống đỡ.” Chủ sự Lễ bộ ngạo nghễ nói.
“Hay.”
Dân chúng kinh thành vỗ tay tập thể cho vị chủ sự Lễ bộ này.
Dân chúng cũng không ngu.
Bọn họ thấy rõ, triều đình không muốn hoà nhã với đám sứ đoàn ngoại quốc này.
Bằng không đã sớm mang bọn họ cản lại, căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội ném trứng thối.
Đã như vậy, bọn họ còn khách khí cái gì?
Đối mặt kẻ xâm lược, dân chúng có tình cảm thống hận mộc mạc nhất.