Thái tử cứu không được Đại Càn (3)
Sau một lát, mọi người tới Đại Lý tự.
Thánh đàn sắp bị khởi động lần nữa.
Mọi người đều có chút khẩn trương.
Ngay cả nội bộ đệ tử Nho gia cũng có chút khẩn trương.
Càn đế nhìn nhìn phản ứng của người Nho gia, hắn bây giờ có chút không biết nên đứng bên nào tốt hơn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng Nho gia có thể bình an vượt qua một cửa ải này, dù sao Nho gia qua ải, đại biểu cho triều đình Đại Càn sẽ bình an vô sự.
Cho nên Càn đế ở trước khi thánh đàn khởi động, cố ý nói với Vương thượng thư: “Vương ái khanh, thánh đàn một khi khởi động, thì không có đường lui nữa.”
Lễ bộ Vương thượng thư hành lễ với Càn đế, thỉnh cầu nói: “Đây là tự nhiên, bệ hạ, nếu thánh đàn chứng minh Trần Bách Lý vừa rồi nói là toàn nói bậy, cũng xin bệ hạ có thể thuận theo lòng dân, chém giết kẻ này, để tránh hắn yêu ngôn hoặc chúng lần nữa, loạn ta Đại Càn lòng dân cùng lòng quân.”
“Ái khanh tấu, trẫm duyệt.” Càn đế gật gật đầu, sảng khoái đáp ứng, “Tuy nói hai quân giao chiến, không chém sứ giả, nhưng Trần Bách Lý thông đồng với địch phản quốc là sự thật, trên dưới Đại Càn, ai cũng có thể giết.”
Đối với điều này Càn đế không có áp lực tâm lý.
Hắn quả thật cảm thấy Trần Bách Lý đáng chết.
Đương nhiên, nếu Trần Bách Lý nói là thật, vậy hắn quả thực có lý do trả thù.
Nhưng hại Trần Bách Lý là Nho gia, cũng không phải Đại Càn.
Trần Bách Lý đương nhiên có lý do trả thù Nho gia.
Trên dưới Đại Càn cũng có lý do tương tự đi xử tử đám người Trần Bách Lý.
Vô luận như thế nào, phản quốc đều là tội chết.
Về phần những đệ tử Mặc gia vì Đại Càn chết trận ở Tây đại lục...
Càn đế chủ yếu là thật sự cái gì cũng không biết.
Cho nên hắn rất khó cảm động lây đối với việc này.
Hơn nữa dù sao đã chết.
Người sống đối với Càn đế mà nói, chung quy quan trọng hơn so với người chết.
Đối với Càn đế tỏ thái độ, Trần Bách Lý cười lạnh một tiếng, hỏi: “Nếu ta nói tất cả là thực thì sao?”
Càn đế thản nhiên nói: “Nếu ngươi nói tất cả là thật, vậy tự nhiên phải tra rõ việc này.”
Về phần truy cứu như thế nào, hắn chưa tỏ thái độ.
Dù sao hắn đã lui ở thâm cung, xử trí như thế nào, là chuyện của đại thần tiền triều, liên quan gì tới hắn?
Hắn lười ra mặt vì loại chuyện này.
Trần Bách Lý một lần nữa cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Không hổ là người Quân gia, nhất mạch truyền thừa máu lạnh vô tình. Hoàng tộc các ngươi, cùng tu chân giả lại có gì khác nhau đâu? Nhưng đều là sâu mọt cao cao tại thượng hút mồ hôi nước mắt nhân dân mà thôi.”
“Làm càn.” Sắc mặt Càn đế trực tiếp âm trầm xuống.
Ngụy Quân lấy lời này mắng hắn còn chưa tính.
Trần Bách Lý thế mà cũng lấy lời này mắng hắn.
Thực coi hắn là bùn để nhào nặn à.
Hắn là không có cách nào làm gì Ngụy Quân.
Nhưng Trần Bách Lý... Ở trong mắt Càn đế xa mới có địa vị cao như vậy.
“Vô quân vô phụ, vô pháp vô thiên. Trần Bách Lý, trẫm thấy ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi.” Càn đế trước định tính cho Trần Bách Lý, sau đó cũng không muốn nói lời thừa với hắn, nói thẳng: “Lên thánh đàn đi, nếu ngươi có nửa câu nói láo, trẫm lập tức cho ngươi nuốt hận tại chỗ.”
“Ha ha, hy vọng ngươi có cơ hội này.”
Trần Bách Lý thản nhiên đi lên thánh đàn.
Điều này làm rất nhiều người đang quan sát một màn này đều lâm vào mê mang.
Bao gồm một ít đại lão.
Cơ soái ngồi ngay ở bên người Thượng Quan thừa tướng, chủ động thỉnh giáo: “Thượng Quan thừa tướng, ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt của Thượng Quan thừa tướng toàn bộ hành trình đều dừng ở trên người Trần Bách Lý, lặng lẽ thở dài: “Đã không còn bất cứ khí tức quen thuộc gì nữa.”
“Có ý tứ gì?”
“Năm đó lúc Trần Bách Lý triển lộ sắc bén, ta vốn định thu hắn vào môn hạ làm môn khách, nhưng về sau Trần Bách Lý một bước lên trời, ta lại muốn thu hắn làm đệ tử. Đáng tiếc, Trần Bách Lý trước sau không cho ta cơ hội này. Năm đó trên người hắn tuy cũng ngạo khí, lại không có lệ khí của bây giờ. Nhiều năm như vậy qua đi, Trần Bách Lý cho ta cảm giác, đã như là một người khác. Lại liên tưởng đến cảnh ngộ của hắn, tâm tình bổn tướng cực kỳ phức tạp.”
Nói thật, lão có chút đau lòng.
Cơ soái có thể hiểu cảm nhận của Thượng Quan thừa tướng.
Lão không ngờ Trần Bách Lý và Thượng Quan thừa tướng thế mà còn có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Nhìn thấy người ngày xưa coi trọng hiện nay trở nên xa lạ như thế, quả thực không phải một chuyện vui vẻ.
“Thừa tướng, Trần Bách Lý hẳn là không phải đang cố ý tìm chết chứ?” Cơ soái hỏi.
Thượng Quan thừa tướng trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói: “Hẳn là sẽ không, hắn hẳn là đến báo thù.”
“Nhưng Vương thượng thư nhìn qua cũng là nắm giữ trí châu.” Cơ soái nhắc nhở nói.
Thượng Quan thừa tướng nói: “Đây cũng là chỗ ta xem không hiểu, trong Trần Bách Lý cùng Vương thượng thư nhất định có một người đang nói dối, nhưng bây giờ xem ra, hai người này lại đều có tự tin không bị thánh đàn vạch trần, chẳng lẽ thánh đàn xuất hiện vấn đề?”
Phương hướng Thượng Quan thừa tướng và Ngụy Quân suy xét vấn đề là nhất trí.
Bọn họ đều suy nghĩ có phải thánh đàn xảy ra vấn đề hay không.
Đây cũng không phải chuyện không có khả năng.
Nhưng, Trần Bách Lý nói thánh đàn không có vấn đề.
Cơ soái cũng nghĩ tới điểm ấy, nói: “Vừa rồi Ngụy Quân từng hoài nghi thánh đàn sẽ có vấn đề hay không, nhưng Trần Bách Lý lại chưa cho Ngụy Quân cơ hội nói tiếp. Chẳng lẽ... Là Trần Bách Lý khiến thánh đàn xảy ra vấn đề? Trần Bách Lý là đang tương kế tựu kế? Hắn dùng biện pháp đặc thù nắm giữ thánh đàn?”
Thân là người số một trong quân đội hiện nay, Cơ soái chưa từng thôi lấy ác ý lớn nhất để hoài nghi một người.
Ngụy Quân và Thượng Quan thừa tướng hoài nghi bên trong Nho gia có được quyền khống chế thánh đàn.
Mà Cơ soái lại hoài nghi có phải Trần Bách Lý nắm giữ bí mật gì của thánh đàn hay không.
Hai phán đoán này đều là có logic.
Nhưng chân tướng cụ thể là cái gì, còn phải xem thánh đàn cụ thể đưa ra đáp lại.
Lúc này Trần Bách Lý chạy tới trên thánh đàn.
Mà Vương thượng thư đã mở ra thánh đàn.
Thánh đàn là thánh khí Thánh nhân tạo ra, chỉ có một năng lực đặc thù—— phân rõ chân tướng.
Điểm ấy là khắp thiên hạ đều tiếp nhận.
Ngụy Quân lúc trước xác nhận nội dung trong nhật ký Dương đại soái, cũng may mà có lực lượng thánh đàn.
Thánh đàn không chỉ có thể soi vật, cũng có thể soi người.
Sau khi Vương thượng thư mở ra thánh đàn, thánh đàn lập tức phát ra thánh quang.
Ở dưới thánh quang bao phủ, một khi người ta ở trong thánh quang nói dối, thánh quang sẽ biến mất.