Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542. Thái Tử Cứu Không Được Đại Càn (5)

Chương 542. Thái tử cứu không được Đại Càn (5) Chương 542. Thái tử cứu không được Đại Càn (5)

Thái tử cứu không được Đại Càn (5)

‘Giặc tới đâu ta có thể tới đó’, thật là đề nghị Bách Lý đưa ra, hắn hy vọng ta có thể lập công lớn, dẫn dắt Mặc gia đi hướng phục hưng.

Ta tin tưởng Bách Lý, cho nên, ta không chút do dự bước lên đất Tây đại lục, thay Đại Càn tiến hành một hồi viễn chinh cửu tử nhất sinh.

Thẳng đến đêm hôm đó ác mộng giáng xuống, ta từ trong trí nhớ Bách Lý chia sẻ, biết được đã xảy ra chuyện gì.

Để Bách Lý đến Tây đại lục, là ý tứ của ta. Đại Càn muốn giết hắn, Mặc thành đã bị đốt sạch, Nho gia sẽ không tha cho hắn, tiên đế cũng muốn giết hắn đoạn tuyệt hậu hoạn, ta chỉ có thể để Bách Lý đến Tây đại lục tránh họa.

“Bách Lý từ trước tới giờ đều chưa từng phản bội Đại Càn, chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Càn. Là Đại Càn có lỗi Trần Bách Lý, Đại Càn nợ Trần Bách Lý một cái công đạo.”

Nói đến lời cuối cùng, Trần Vạn Lý đã bắt đầu gào rống.

Mà Minh Châu công chúa bỗng nhiên cảm giác rất lạnh.

Bạch Khuynh Tâm tương tự.

Trên khán đài, những người phản ứng nhanh kia, ví dụ như Thượng Quan thừa tướng, Cơ soái, Lục tổng quản... Ai cũng đều là sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng trầm xuống.

Nhưng, chung quy vẫn có người không phản ứng lại kịp.

Ví dụ như Lục Nguyên Hạo.

Ví dụ như... Càn đế.

Càn đế hóng hớt xong liền ngây dại.

Bẻ lái quá nhiều.

Nhưng có rất nhiều vấn đề hắn chưa hiểu được.

Một vấn đề trí mạng nhất là:

“Ngươi đã không phải Trần Bách Lý, vậy Trần Bách Lý rốt cuộc là chết như thế nào?”

Trần Vạn Lý nhìn về phía Càn đế, trên mặt mang sự châm chọc: “Cuối cùng là ai đi chặn giết Bách Lý, bệ hạ không phải nên biết sao?”

Càn đế cả kinh: “Không, điều đó không có khả năng.”

Hắn tình nguyện tin tưởng là mình giết Trần Bách Lý, cũng rất khó tin tưởng khả năng kia Trần Vạn Lý nói.

“Tuyệt đối không có khả năng.” Thanh âm Vương thượng thư bao phủ Càn đế, “Trần Bách Lý, ngươi yêu ngôn hoặc chúng còn chưa tính, thế mà còn muốn bố trí thái tử điện hạ, ngươi đáng chết.”

Vương thượng thư không thể nhịn nữa.

Bởi vì thánh quang giờ phút này vẫn như cũ bao phủ Trần Vạn Lý.

Cũng bởi vì lão nghĩ tới năm đó tiền thái tử nói với Nho gia:

Tiền thái tử lấy tính mạng cam đoan, Trần Bách Lý cuộc đời này đều sẽ không công bố chân tướng phản bội.

Là cái gì cho tiền thái tử tự tin như vậy?

Lúc trước Vương thượng thư không hiểu.

Bây giờ, lão đã hiểu.

Nhưng lão không muốn hiểu.

Tuyệt không thể vì một gã Trần Bách Lý, mang Nho gia, mang thanh danh tiền thái tử tất cả đều đặt vào.

Tuyệt đối không thể.

“Trần Bách Lý, ngươi đáng chết.” Vương thượng thư gầm lên.

Hơn nữa gầm phải là Trần Bách Lý.

Không thể là Trần Vạn Lý.

Thương môi kiếm lưỡi, mở mồm đả thương người.

Vương thượng thư đã mở mồm.

Lão muốn giết người.

Ngụy Quân khẽ thở dài, khởi động thánh đàn phòng ngự, thay Trần Vạn Lý chặn Vương thượng thư thương môi kiếm lưỡi,.

Sau đó hắn mới mở miệng nói: “Vương thượng thư, an tâm một chút chớ nóng.”

“Ngụy Quân, ngươi tránh ra, ngươi muốn bao che một tên giặc phản quốc sao? Tin hay không lão phu mang ngươi cùng nhau giết?” Sát khí nở rộ trên người Vương thượng thư.

Nếu Ngụy Quân thật sự cố ý muốn chết bảo vệ Trần Vạn Lý, vậy lão thật sự sẽ mang Ngụy Quân cùng nhau giết chết.

Cùng lắm thì sau chuyện lại lấy mạng đền mạng.

Lão biết, Trần Vạn Lý hôm nay không chết, sự tình sẽ hoàn toàn không thể thu thập.

Thà rằng hy sinh mình, cũng tuyệt không thể để cục diện loạn tiếp nữa.

Ngụy Quân nhìn Vương thượng thư một cái, thầm nghĩ ngươi nói như vậy bản Thiên Đế liền càng thêm không thể lui.

Ngụy Quân cũng lười quan tâm Vương thượng thư.

Muốn giết cứ giết đi.

Bản Thiên Đế hoan nghênh mọi lúc.

Nhưng mà ở trước khi chết, làm nghề nào vẫn là phải yêu nghề nấy.

Ngụy Quân không quên công tác nghề của mình.

Cho nên hắn phỏng vấn Trần Vạn Lý một lần: “Mọi người đều nói cho ta biết tiền thái tử là người tốt, là anh hùng. Trần tiên sinh, ngươi có thể nói cho ta biết, tiền thái tử vì sao phải giết Trần Bách Lý không?”

“Bởi vì tiền thái tử nói, Bách Lý không chết, Đại Càn không yên. Vì thương sinh, việc Mặc gia đã thành kết cục đã định, Nho gia không thể xuất hiện vấn đề nữa, chỉ có thể đưa Bách Lý đi chết. Sau khi Bách Lý chết, Nho gia trên dưới một lòng, quân dân Đại Càn dùng mạng, thắng lợi có thể mong đợi.

Tiền thái tử quả thật là một người tốt, nhưng hắn còn là một thái tử. Thiết Huyết Cứu Quốc Hội là vì cứu quốc, nào từng để ý trong quá trình này chết bao nhiêu người? Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc, khẩu hiệu hay, chí hướng tốt, nhưng trong tám chữ này, làm nào từng nói một chữ ‘Dân’?

Hắn nói xin lỗi đối với Bách Lý, nhưng vì chiến tranh thắng lợi, Bách Lý phải chết. Hắn cũng nói với Bách Lý vì chiến tranh thắng lợi, đến lúc hắn hy sinh rồi, hắn cũng không tiếc mạng. Về sau hắn quả thật đã chết, trong mắt người đời, hắn cũng xứng với một cái danh hiệu anh hùng.

Nhưng hắn đúng với người trong thiên hạ, hắn đúng với Trần Bách Lý không?

Ta trái lại muốn hỏi người trong thiên hạ, thù này, Trần Vạn Lý ta có nên báo hay không? Có tư cách báo thù hay không?”

Tiếng chất vấn thê lương của Trần Vạn Lý quanh quẩn ở trên đài đấu tướng.

Cũng quanh quẩn trong lòng rất nhiều người.

Trên thánh đàn đến bây giờ vẫn có thánh quang bao phủ.

Đây là một hình ảnh khiến rất nhiều người đều rất hoảng sợ.

Cũng chỉ Ngụy Quân còn có thể bình tĩnh chút.

Trên đài đấu tướng, Ngụy Quân tùy ý nhìn nhìn, phát hiện người khác cơ bản đều đã thất thố.

Về phần dân gian... Ngụy Quân không cần xem cũng biết sẽ là cái gì cảnh tượng.

Lắc lắc đầu, Ngụy Quân cũng có chút không biết nói cái gì cho phải.

Thiết lập nhân vật của tiền thái tử vỡ rồi.

Tuy vỡ trái lại là hợp tình hợp lý.

Nhưng giống Bạch Khuynh Tâm Minh Châu công chúa loại người này mang tiền thái tử coi là thần tượng, khẳng định rất khó tiếp nhận.

Về phần Trần Vạn Lý...

Hắn chính là tới báo thù.

Tính tới trước mắt, nhìn qua đã đạt tới mục đích.

Đương nhiên, kế hoạch vĩnh viễn không nhanh bằng biến hóa.

Ngay sau khi Trần Bách Lý chất vấn tru tâm, bên tai Ngụy Quân khẽ động.

Hắn nghe được một tiếng vỡ vụn “rắc”.

Theo thanh âm, Ngụy Quân nhìn qua.

Sau đó mím môi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Mà Vương thượng thư thì ngửa mặt lên trời hét lớn: “Thánh đàn vỡ rồi, thánh đàn vỡ rồi.”

Thánh đàn thật sự vỡ rồi.

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang vỡ vụn.

Tuy thánh quang vẫn như cũ chưa tắt.

Nhưng một cái thánh đàn vỡ vụn, giống như đã tỏ rõ rất nhiều chuyện.

Bình Luận (0)
Comment