Bình thường khoanh tay đàm tâm tính, lâm nguy nhất tử báo quân vương (2)
Bạch Khuynh Tâm ở sau khi tiêu hóa tin tức mạch chính Mặc gia chuyển chiến Tây đại lục, chậm rãi bắt đầu tiến vào đề tài chính.
Vừa vặn lúc này Mạnh Giai đã đi tới.
Mạnh Giai hướng Bạch Khuynh Tâm lắc lắc đầu, bẩm báo: “Thánh đàn là bị phá hỏng từ bên trong, nhưng không thể chứng minh rốt cuộc là ai giở trò. Lúc ấy đang thúc giục thánh đàn —— là Ngụy Quân Ngụy đại nhân.”
Ngụy Quân: “? ? ?”
Cừ thật.
Tính kế vậy được đấy.
Thế mà cũng mang hắn tính kế vào.
Ngụy Quân nhìn về phía Vương thượng thư, nói: “Vương thượng thư thủ đoạn tốt, xem ra ta cũng là nghi phạm rồi.”
Vương thượng thư lập tức phủ nhận nói: “Việc này không quan hệ với ta, ta tin tưởng cũng không liên quan với Ngụy đại nhân, khẳng định là Trần Vạn Lý giở trò quỷ.”
Vương thượng thư chưa từng nghĩ đẩy tiếng xấu cho Ngụy Quân, mục tiêu của lão luôn là Trần Vạn Lý.
Nếu có thể, lão cũng không muốn làm kẻ địch với Ngụy Quân.
Nhưng trên chuyện này, lấy tính tình Ngụy Quân, khẳng định sẽ liên tục không ngừng tìm Nho gia gây phiền toái, điều này làm Vương thượng thư có chút buồn bực.
Ngụy Quân cũng quả thực đang tìm Vương thượng thư gây phiền toái.
Chủ yếu là bởi vì Vương thượng thư đang vũ nhục chỉ số thông minh của hắn.
“Thánh đàn muốn khởi động, là cần hạo nhiên chính khí làm mối giới. Không phải Đại nho không khởi động được thánh đàn, huống chi là từ bên trong phá hủy.” Ngụy Quân trào phúng nói: “Trần Vạn Lý một đệ tử Mặc gia, hắn cho dù là muốn phá hư thánh đàn, cũng không có công cụ gây án.”
Bạch Khuynh Tâm bổ sung một câu: “Hơn nữa lúc ấy thánh quang bao phủ Trần Vạn Lý, đã khiến Trần Vạn Lý đứng ở thế bất bại. Thánh đàn ở lúc đó vỡ tan, đối với Trần Vạn Lý trăm hại mà không một lợi.”
Vương thượng thư mỉm cười nói: “Tục ngữ nói rất hay, người hiểu ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi. Mặc gia cùng Nho gia là địch nhiều năm, hiểu biết đối với Nho gia ở rất nhiều chỗ so với bản thân Nho gia chúng ta nghiên cứu còn càng thêm thấu triệt. Thánh đàn tuy thần hiệu, nhưng dù sao cũng là một đồ vật, mà Mặc gia sở trường nhất nghiên cứu ngoại vật. Về phần thánh đàn vì sao sẽ vỡ vụn, ta nghĩ là vì thánh đàn có linh, cho nên không muốn để người Mặc gia nhúng chàm, cho nên thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.”
Ngụy Quân: “... Quả nhiên là tài ăn nói của Đại nho, ta thiếu chút nữa đã tin.”
Thiếu chút nữa đã tin ý tứ tự nhiên vẫn là không tín.
Nhưng Ngụy Quân không thể không thừa nhận, Vương thượng thư quả thật là một tên cáo già.
Trần Vạn Lý thậm chí cũng bị Vương thượng thư chọc tức phát cười: “Đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, ngươi thật đúng là không làm thất vọng thân phận Đại nho.”
Vương thượng thư rất bình tĩnh trả lời: “Trần Vạn Lý, không cần làm bộ làm tịch như thế, ngươi làm sao chứng minh mình không có năng lực phá hư thánh đàn?”
Trần Vạn Lý: “...”
Nói thật hắn vốn cho rằng đạo hạnh của mình rất không tệ.
Nhưng so với Vương thượng thư, Trần Vạn Lý vẫn cảm giác mình quá non.
Quá để ý mặt mũi.
Vương thượng thư bày rõ không biết xấu hổ, hắn thật đúng là không có biện pháp nào tốt cả.
Trần Vạn Lý chỉ có thể che chắn Vương thượng thư, nói với Bạch Khuynh Tâm: “Tin tưởng Bạch đại nhân nhất định có thể điều tra ra chân tướng sau đó truyền tin.”
“Chân tướng chính là Nho gia chưa bao giờ đầu hàng, luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, mà Mặc gia tập thể đứng ở mặt đối lập Đại Càn.” Vương thượng thư thản nhiên nói: “Ngụy đại nhân, ngươi không phải cần viết sách sử sao? Ta nơi này có một ít ghi chép về chiến tranh vệ quốc năm đó, ngươi có hứng thú hay không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ta có thể cung cấp cho Ngụy đại nhân một ít tư liệu kháng chiến của Nho gia, cùng với vì đánh thắng chiến tranh vệ quốc, Nho gia rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu hy sinh.” Vương thượng thư trầm giọng nói: “Đệ tử Nho gia làm việc, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn thiên địa, chúng ta không làm thất vọng sách thánh hiền mình từng đọc.”
Ngụy Quân chưa phát hiện Vương thượng thư có dấu vết nói dối.
Đương nhiên, cái này không đại biểu Vương thượng thư nói là sự thật.
Đến cấp bậc này của Vương thượng thư, nói dối không chớp mắt là thao tác cơ bản.
Có thể làm tới đại lão đứng đầu một bậc, diễn xuất không cần nghi ngờ.
“Vương thượng thư, Trần tiên sinh, hai vị có thể nói cho ta biết, nho mặc hai nhà khác nhau căn bản là cái gì không?” Ngụy Quân tò mò hỏi.
Hắn thấy thế nào cũng cảm giác nho mặc hai nhà giống như không có cạnh tranh gì lớn, vì sao cứ phải thủy hỏa bất dung?
Vương thượng thư nhìn Trần Vạn Lý một cái, khinh thường nói: “Nho sinh chúng ta, dưỡng hạo nhiên chính khí, ra trận làm tướng quân vào triều làm tể tướng, giúp đỡ thiên hạ. Mà Mặc gia đám người đó si mê kỳ dâm kỹ xảo, xem nhẹ đào móc đối với tiềm lực của mình, nhưng thứ nghiên cứu ra còn đều không tệ, hơn nữa người thường cũng có thể sử dụng. Ngụy đại nhân, ngươi có biết cái này sẽ sinh ra hậu quả gì không?”
Không đợi Ngụy Quân trả lời, Vương thượng thư đã tự nói: “Có Mặc gia, sức sát thương của dân chúng thiên hạ sẽ hiện ra tăng trưởng theo cấp số nhân, nhưng đồng thời cũng sẽ tăng lên một quốc gia rung chuyển cùng nguy hiểm. Mặc gia lấy dân làm gốc, nhưng một khi toàn bộ dân chúng bình thường đều có được lực lượng đủ để chống lại tu hành giả, vậy tuyệt đối sẽ không là thịnh thế, chỉ có thể là khởi đầu của loạn thế. Nếu để Mặc gia tiếp tục phát triển, thì lễ nhạc sụp đổ, thiên hạ sẽ không có quy củ đáng nói nữa.”
Trần Vạn Lý nghe không nổi nữa, lập tức phản bác: “Toàn nói bậy, có một số quy củ vốn đã không đúng, phế bỏ có cái gì không nên? Hơn nữa Mặc gia tạo ra ngoại vật mọi người đều có thể sử dụng, cũng không thấy Tây đại lục tiến vào loạn thế, ngược lại phát triển biến chuyển từng ngày. Có thể tu luyện hạo nhiên chính khí dù sao cũng là số ít người, Mặc gia chúng ta tạo phúc lại là toàn nhân loại, lại há là Nho gia có thể sánh bằng?”
Ngụy Quân gật gật đầu, nói: “Ta cơ bản nghe hiểu điểm mâu thuẫn của hai nhà các ngươi ở đâu rồi.”
Nho gia cho rằng Mặc gia một bộ đó sẽ mang đến hỗn loạn, đồng thời mang đến giai cấp thay đổi, lại thêm hai nhà học phái xưa nay không hợp, cho nên Nho gia luôn từ chối tiếp nhận Mặc gia.
Dù sao ở dưới Nho gia cai trị, dân chúng cuộc sống cũng coi như an cư lạc nghiệp.
Người thành công không hy vọng thay đổi.
Nhưng Mặc gia đương nhiên không cam lòng.
Nho gia không muốn mang cơ nghiệp chắp tay tặng người ta, mà Mặc gia lại hy vọng có thể tiếp tục việc truyền giáo cùng nghiên cứu của mình.
Vì thế, hai nhà mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến cuối cùng, chỉ có thể chọn một trong hai.