Ngụy đại nhân, ngươi điều tra tiếp chính là một cái chết (1)
Rất rõ ràng, câu này là đang châm chọc loại hành vi này.
Cái chết nếu là trốn tránh, mà không phải anh dũng chết trận, như vậy cái chết liền không đáng tán thưởng.
Vương thượng thư mang đệ tử như vậy tôn sùng là Nho gia thượng phẩm, tự nhiên cũng không đáng khen ngợi.
Cho nên Ngụy Quân mới có loại đánh giá này.
Nhưng sau khi nói xong, Ngụy Quân cũng cảm thấy có chút không đúng.
“Nho gia quả thật không nên đều là những người này, dù sao Nho gia năm đó cũng là mang Mặc gia đuổi đi, người thắng đúng ra nên thực lực mạnh hơn mới đúng.” Ngụy Quân nhíu mày nói: “Với lại các nho sinh giỏi văn biết võ, không có khả năng không xuất hiện nhân tài. Tục ngữ nói hay, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Nho sinh chính là lưu manh có văn hóa, sao có khả năng đều là những thứ này? Vương thượng thư, ngươi cho ta xem cái này đều là gì vậy? Ngươi là nằm vùng của Nho gia à?”
Vương thượng thư: “...”
Tuy Ngụy Quân nói chuyện rất không khách khí, nhưng lão thật ra chưa tức giận.
Dù sao đều là Đại nho, lời tốt xấu vẫn là nghe ra.
Ngụy Quân lời này chỉ là quá trực tiếp chút, không đủ uyển chuyển, nhưng thật ra không hạ thấp đi Nho gia.
Lưu manh có văn hóa loại so sánh này, đến Đại nho cảnh giới này, cũng không phải không thể tiếp nhận, thậm chí rất nhiều Đại nho bản thân cũng cho rằng như thế.
Nho gia thế giới này dù sao chú ý vật lý phục người.
Chu Phân Phương cũng là Nho gia bồi dưỡng ra.
Loại đạo lý này bọn họ hiểu.
Hơn nữa lời nói hành động thống nhất.
Vương thượng thư cười khổ nói: “Ngụy đại nhân, ý tứ của ngươi ta hiểu, nhưng Nho gia gần đây tư tưởng xảy ra vấn đề, nói tới cũng là bị ép.”
“Có ý tứ gì?”
“Nho gia đương nhiên có nhân tài, trăm nhà đua tiếng, Nho gia cuối cùng thắng được, lấy sức một nhà theo vương triều cùng nhau chống lại Liên Minh Tu Chân Giả, có thể nói trong trăm nhà, Nho gia ta là nhân tài nhiều nhất, không có một trong những.” Vương thượng thư kiêu ngạo nói.
Ngụy Quân gật gật đầu.
Người thắng đương nhiên nên là mạnh nhất.
Đừng quản bọn họ dùng thủ đoạn gì mới thắng, kết quả mới là hiện thực khách quan nhất.
Ngụy Quân sẽ không dùng thứ hắn nhận định đi thay thế kết quả khách quan.
“Nhưng một hồi chiến tranh vệ quốc, mang nhân tài Nho gia chúng ta đánh đứt gãy tầng rồi.” Vương thượng thư sau khi kiêu ngạo, tiếp đó là cay đắng.
“Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, các ngươi không thể tưởng tượng, Nho gia ở trong chiến tranh vệ quốc rốt cuộc gặp bao nhiêu tổn thất.”
Bạch Khuynh Tâm nheo nheo mắt, trong lòng khẽ động, mơ hồ có chút phán đoán.
Ngụy Quân cũng nhìn về phía Trần Vạn Lý, vẻ mặt có chút khác thường.
“Vương thượng thư, ngươi đừng nói cho ta người có thể đánh của Nho gia đều bị Trần tiên sinh giết rồi?”
Nụ cười của Vương thượng thư càng thêm cay đắng: “Đại nho chết ở trên tay hắn quả thật không ít, nhưng nếu nói là hắn giết, thì quá coi trọng hắn rồi.”
Trần Vạn Lý lúc này cảm xúc trái lại bình tĩnh trở lại, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, giọng điệu càng thêm châm chọc: “Tự làm tự chịu, đây là báo ứng.”
“Đều đừng chơi giải đố nữa, nói cho rõ ràng.” Ngụy Quân nhíu mày nói: “Nói một nửa giấu một nửa, thú vị lắm sao? Hơn nữa, các ngươi cho rằng không nói, ta cùng Bạch đại nhân liền tra không được?”
Ngụy Quân đến bây giờ cũng chưa cảm giác chuyện này khó điều tra bao nhiêu.
Hắn thậm chí cảm thấy Nho gia che giấu thật sự là không cần thiết.
Bởi vì ở sau khi Trần Vạn Lý xé rách da mặt, rất nhiều chuyện đều là không chịu nổi điều tra.
Vương thượng thư nhìn Ngụy Quân, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, giọng điệu càng thêm bất đắc dĩ: “Ngụy đại nhân, ngươi nhìn ra đệ tử Nho gia ghi lại trên những tư liệu này ta đưa cho ngươi là phế vật, ngươi cho rằng ta sẽ không biết? Nho gia mấy chục năm nay trừ Chu Phân Phương, chưa từng xuất hiện một Bán Thánh nào, Ngụy đại nhân ngươi cho là rằng Nho gia không biết bồi dưỡng Bán Thánh như thế nào sao?”
Ánh mắt Ngụy Quân lóe lên, nói: “Ý của ngươi là có người đang chèn ép Nho gia? Ai? Hoàng thất?”
“Hoàng thất là một bộ phận trong đó, còn có một bộ phận khác, đến từ mấy trụ cột của triều đình Đại Càn, ví dụ như Thượng Quan thừa tướng, ví dụ như Cơ soái, ví dụ như Lục tổng quản.” Vương thượng thư nói.
Ngụy Quân trực tiếp cừ thật.
Đãi ngộ này của Nho gia, quả thực có thể so với Càn đế.
“Cụ thể là tình huống thế nào?”
“Ngụy đại nhân, ngươi nếu thật sự muốn mang tất cả đều vạch trần, vậy Đại Càn liền thật sự lông gà rụng đầy đất. Người có thể leo đến tầng đỉnh, không có ai mông là sạch sẽ. Mọi người đều cần mặt mũi, cần gì cứ phải làm mất hết mặt mũi chứ.” Vương thượng thư lắc đầu nói: “Nếu ngươi thật sự điều tra rõ toàn bộ chân tướng, biết trong lúc chiến tranh vệ quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy dân chúng cũng không sẽ bởi vậy cảm kích ngươi, bởi vì dân chúng cũng không cần biết chân tướng. Các nhân vật lớn kia ngươi đắc tội lại càng sẽ không cảm kích ngươi, bọn họ cần mặt mũi, nhưng không có ai còn mặt mũi.”
“Cho nên?” Ngụy Quân hỏi.
Vương thượng thư nghiêm túc nói: “Cho nên, nếu Ngụy đại nhân muốn tích cực đến cùng, ngươi thật sự sẽ chết, khi đó mọi người đều muốn giết ngươi.”
Ngụy Quân cười: “Còn có loại chuyện tốt này?”
Vương thượng thư khuôn mặt người da đen dấu chấm hỏi*: “? ? ?”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Vương lão, ta tôn xưng ngươi một tiếng Vương lão, tôn kính ngươi lớn tuổi hơn nữa mấy năm nay coi như là đức cao vọng trọng, cũng chưa từng làm chuyện gì người người oán trách. Vương lão, những đạo lý này ngươi nói ta đều hiểu. Người đời không thích nhìn thấy chân tướng, chỉ thích nhìn thấy chuyện mình muốn nhìn thấy.”
Vương thượng thư rất tán đồng gật gật đầu.
“Nhưng sách sử cần chân tướng, lịch sử cần chân tướng.” Ngụy Quân nghiêm nghị nói: “Ngàn năm sau, những người này vẫn như cũ có thể sẽ mang tiếng xấu, hơn nữa phúc trạch con cháu hoặc là họa tới con cháu. Bọn họ vô luận làm ra chuyện thế nào, đều là bọn họ tự lựa chọn, nhưng nếu ta không mang những chuyện bọn họ làm hồi phục lại chân thật, vậy con cháu bọn họ liền có khả năng đi lên một loại cuộc đời khác. Kẻ vô tội không thể bởi vậy bị liên lụy, mang so sánh, cho dù có một số người không muốn tiếp nhận chân tướng, nhưng bọn họ không xem là được, vẫn tốt hơn nhiều để cho người vô tội bởi vậy chịu khổ.”
Ngụy Quân biết có một số việc không chịu nổi điều tra kỹ.
Lúc này mới tra xét một cái mở đầu, thiết lập nhân vật của tiền thái tử đã sắp tan vỡ rồi.
Chính như Vương thượng thư nói, mặc dù là dân chúng thiên hạ, cũng không hy vọng nhìn thấy loại chân tướng này.