Tụ là một đống cứt, tán là sao đầy trời (1)
Nho gia bất luận kẻ nào cũng có thể chết, nhưng Ngụy Quân không thể chết, bởi vì mặt trời không thể tắt, mặt trời phải phụ trách tỏa sáng, chiếu sáng lên con đường người đời đi tới.
Vương thượng thư thâm tình nhìn Ngụy Quân, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động. Lão biết trong nho gia có Đế đảng khăng khăng một mực, bọn họ thậm chí đã từng nhằm vào Ngụy Quân tiến hành một lần hành động ám sát.
Vốn Vương thượng thư còn đang do dự, nhưng bây giờ, lão đã làm ra lựa chọn.
Những người này, phải chết.
Bất cứ nhân tố nào uy hiếp đến tính mạng Ngụy Quân, đều phải bị tiêu diệt.
Từ nay về sau, bảo vệ tính mạng Ngụy Quân, là chuyện quan trọng số một của Nho gia. Tiếp theo là tùy tùng Ngụy Quân, thành lập một cái thế giới mới.
Sống chết không hối hận.
Vương thượng thư thật sự lấy ra chứng cớ.
Nửa ngày sau.
Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm và Trần Vạn Lý sau khi xem xong hạt châu lưu giữ hình ảnh Vương thượng thư, ồ, không, là Nho gia cất giữ, đồng loạt lâm vào lặng lẽ.
Mạnh Giai vốn cũng có thể có mặt, nhưng nàng sau khi phát giác sự tình không thích hợp, đã sớm chạy nhanh như chớp.
Loại chuyện này, nàng là thật sự không dám dính vào.
Dính vào chính là chết.
Đừng nói Mạnh Giai, cho dù là Bạch Khuynh Tâm xem xong Nho gia lấy ra hạt châu lưu giữ hình ảnh, đều cảm giác trong lòng trầm xuống, có chút hối hận tiếp vụ án này.
Mọi khi nàng tra án, có khổ chủ rõ ràng, có hung thủ tội ác tày trời, cho nên nàng điều tra cũng không có áp lực tâm lý gì.
Nhưng vụ án này khác.
Liên lụy đến nhân vật hùng mạnh tạm thời không đề cập tới, chỉ riêng trình độ đan xen phức tạp của vụ án này, đã khiến Bạch Khuynh Tâm cảm giác cực kỳ khó giải quyết.
Quan trọng nhất là, nàng không biết ai mới là đúng.
Cho nên, nàng không biết mình nên giúp ai.
Nhìn Vương thượng thư trầm mặc không nói cùng Trần Vạn Lý bộ mặt mơ hồ có chút dữ tợn, Bạch Khuynh Tâm lặng lẽ thở dài.
“Vương lão, Nho gia cũng là có lòng, thế mà còn có hạt châu lưu giữ hình ảnh.”
Nội dung trên hạt châu lưu giữ hình ảnh, chính là nội dung năm đó Ảnh Tử cùng Nho gia bí mật nói chuyện.
Mà Ảnh Tử cũng hướng Nho gia triển lãm chứng cứ Trần Vạn Lý đám đệ tử Mặc gia này hướng Tây đại lục Mặc gia đầu thành.
Thật sự là chứng cớ vô cùng xác thực.
Không thể chống chế.
Vương thượng thư cười cay đắng, giải thích: “Nho gia vốn không có thói quen lưu giữ hình ảnh, cho nên Ảnh Tử cũng thế, tiên đế cũng tốt, đều không ngờ Nho gia thế mà sẽ đề phòng bọn họ. Thật sự là việc này can hệ trọng đại, lúc ấy kẻ chủ sự Nho gia chúng ta có thêm một tầng tâm tư, nhưng cũng thẳng đến hôm nay mới dám lấy ra.”
Bạch Khuynh Tâm và Ngụy Quân nhìn nhau một cái, đồng thời lắc lắc đầu.
Nho gia loại giấu diếm này có cần thiết sao? Đương nhiên là cần thiết.
Tiên đế có thủ đoạn kiêu hùng của tiên đế.
Nhưng thực lực Nho gia cường đại đến mức khiến tiên đế kiêng kị, lại sao có thể không có chút thủ đoạn của mình?
Sau khi đến cấp bậc nhất định, ai lại sẽ là kẻ ngốc chứ?
Chẳng qua là mỗi người cũng đang suy xét lợi ích của mình mà thôi.
Nho gia thật là đang giữ lại một chiêu, nhưng rất hiển nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn là tiên đế kỹ năng cao hơn một bậc.
Mà Nho gia, cũng tiếp cận bị một chiêu này của tiên đế đánh phế đi.
“Trần tiên sinh, ngươi có gì để nói?” Ngụy Quân nhìn về phía Trần Vạn Lý.
Trần Vạn Lý trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói: “Chúng ta đám người này sau khi tới Tây đại lục, giả ý đầu thành, vốn là kế hoạch chiến lược đã sớm chế định sẵn, việc này Bách Lý biết, Dương đại soái biết, tiên đế —— cũng biết.”
Ngụy Quân nhíu mày, nói: “Cho nên Ảnh Tử lấy ra chứng cứ là thật.”
“Là thật.” Giọng Trần Vạn Lý cực kỳ thống khổ.
“Vậy việc này —— từ chứng cứ trước mắt đến xem, thật đúng là chẳng trách Nho gia.” Ngụy Quân nghiêm túc nói.
Một lần nữa xác minh một điều kiện tiên quyết, đây là một quốc gia đế chế phong kiến.
Đệ tử Mặc gia tạo phản, không phải chuyện của một mình bọn họ.
Hơn nữa còn là ở thời chiến.
Nho gia lấy được chứng cớ, lấy được hoàng mệnh, vậy diệt Mặc thành... Hợp tình hợp lý.
Từ trên pháp lý, mặc cho ai cũng không bắt bẻ được.
Trái tim Trần Vạn Lý đột nhiên đau đớn.
Hắn nhìn về phía Vương thượng thư, trong ánh mắt tràn đầy sát ý: “Nho gia thật sự cho rằng chúng ta đã phản loạn mới đi tàn sát Mặc thành sao? Nếu Nho gia thật sự không chút nghi ngờ đối với ý chỉ của tiên đế, lại vì sao lưu giữ hình ảnh trước? Họ Vương, ngươi nói, Nho gia rốt cuộc có phải đang mượn đao giết người hay không?”
Vương thượng thư vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu đờ đẫn: “Cho dù Nho gia có hoài nghi lại có thể như thế nào? Cho dù Nho gia đang mượn đao giết người lại có thể như thế nào? Trần Vạn Lý, ngươi đến bây giờ còn cho rằng, Mặc gia có nạn này, nguyên nhân là Nho gia ta sao?”
Trần Vạn Lý siết chặt hai nắm tay, tức sùi bọt mép.
Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Vạn Lý, Ngụy Quân cũng thở dài một tiếng.
“Xem ra Vương thượng thư lúc trước đoán là đúng, Trần tiên sinh trước đó ngươi với Dương đại soái có ăn ý.”
Trần Vạn Lý thống khổ nói: “Bọn họ nói cho ta biết, tất cả đều là Nho gia làm, bọn họ cũng nguyện ý để Nho gia trả giá đắt. Hơn nữa, Dương đại soái cuối cùng cũng lựa chọn lấy cái chết tạ tội.”
Nhìn Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm, Trần Vạn Lý lộ ra một bí mật bom hạng nặng: “Dương đại soái đã chết, cuối cùng chết ở trên tay của ta. Mượn dùng đầu của Dương đại soái, ta ở Tây đại lục lên như diều gặp gió. Mà hắn trước khi chết yêu cầu duy nhất đối với ta chính là, đừng hận Đại Càn, hắn hy vọng ta luôn nhớ rõ, Đại Càn không có lỗi với ta, là Nho gia có lỗi Mặc gia.”
Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm đồng loạt động dung.
Ngay cả Vương thượng thư cũng biến sắc.
“Dương Thủ Nghiệp, thật sự đã chết?”
Năm đó ở trong quân, tuy Dương đại soái trước sau chưa thật sự tỏ thái độ, nhưng trong lòng hắn rất rõ, Dương đại soái là đang nhằm vào Nho gia.
Bằng không chính là đang nghi ngờ cường độ nắm giữ của Dương đại soái đối với quân đội.
Nhưng Vương thượng thư cũng không ngờ, Dương đại soái thế mà thật sự lựa chọn chết ở trong tay Trần Vạn Lý.
Sau khi Trần Vạn Lý xác nhận lần nữa, Vương thượng thư cũng trầm mặc.
Ngụy Quân cân nhắc cả chuyện, cực kỳ cảm khái: “Dương đại soái lấy cái chết tỏ rõ ý chí, giuớ Trần tiên sinh thượng vị, cũng giúp Đại Càn thắng được tương lai. Trung thành và tận tâm, trời có thể chứng giám, chỉ là...”
Chỉ là cái tính kế này, rốt cuộc vẫn thương tổn rất nhiều người.
Nhưng Dương đại soái rất hiển nhiên không phải vì lợi riêng của mình.