Tụ là một đống cứt, tán là sao đầy trời (3)
Ngụy Quân nhẹ nhàng nói: “Nhưng đệ tử Nho gia ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, dù có kẻ cam chịu, kẻ thông đồng với địch bán nước lại cực ít, rất nhiều người cũng là anh dũng chết trận. Cơ soái, bọn họ dưới suối vàng có biết, cũng làm được một cái đánh giá công chính. Đứng ở góc độ cầm quân, có lẽ không thể lòng dạ đàn bà. Nhưng đứng ở góc độ bản quan, bản quan phải cho mọi người đánh giá công chính. Mà đứng ở góc độ đệ tử Nho gia, Cơ soái, các đệ tử Nho gia chết trận đó, có gì sai? Mặt khác, Cơ soái, không chỉ Nho gia, còn có Mặc gia, còn có Mặc thành bị tàn sát, những người đó lại nào có sai?”
“Việc đời sao có thể như ý người hết?” Cơ soái trầm giọng nói.
Ngụy Quân nói: “Nhưng cầu không thẹn với lòng.”
Cơ soái trầm mặc.
...
Từ Cơ gia cáo lui, Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đi bái phỏng Thượng Quan thừa tướng.
Thượng Quan thừa tướng vốn cũng là đệ tử Nho gia.
Nhưng ở sau khi lão thượng vị, cũng không lựa chọn đứng về phía Nho gia, ngược lại tự mình thành một đảng.
Bạch Khuynh Tâm muốn điều tra chân tướng sự tình năm đó, Ngụy Quân ở ngoài điều tra chân tướng, còn muốn tận khả năng mang tình huống chân thật của các bên khôi phục như ban đầu, để cầu sau khi hắn mang đoạn lịch sử năm đó viết ở trên sách sử, có đủ tính công chính.
Cho nên Thượng Quan thừa tướng nơi này, Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm là phải tới một chuyến.
Thượng Quan thừa tướng cũng quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, lộ ra cho bọn họ một ít tin chấn động.
“Thật ra ta chưa chính thức thoát ly Nho gia, chẳng qua rất ít ở trên triều đường đề bạt đệ tử Nho gia.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Ngụy Quân hỏi: “Thừa tướng có thể nói cho biết nguyên nhân hay không?”
Thượng Quan thừa tướng giải thích: “Ta từng trải qua thời đại Nho gia hầu như nhất thống triều đình, nói thật, hầu như là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, trên triều đình nghe không được thanh âm thứ hai. Bưng tai bịt mắt, không phải là chuyện tốt. Hơn nữa một nhà độc đại, chung quy không ổn.
Lúc ấy bởi vì địa vị Nho gia hầu như không thể lay động, ta rõ ràng có thể phát hiện, Nho gia có ý tứ muốn lấy Đại Càn làm thí nghiệm. Đương nhiên, Nho gia không phải là muốn hại Đại Càn, chỉ là nếu để Đại Càn dựa theo phương thức Nho gia thiết tưởng vận chuyển, hậu quả của nó cùng Liên Minh Tu Chân Giả muốn dùng chế độ cửu phẩm tiên môn khống chế Đại Càn lại có khác biệt gì về bản chất?
Quan trọng nhất là, ta biết nho gia trước khi một nhà độc đại đắc tội quá nhiều người, lúc người ở trên người, là sẽ không mang người khác coi là người. Nho gia gây thù hằn vô số, lúc ta thượng vị, quân đội cùng hoàng thất đều đã chèn ép xa cách Nho gia, ta nếu muốn làm thừa tướng, trừ xa cách Nho gia không có lựa chọn nào khác.
“Như thế nào? Có phải ấn tượng đối với lão phu hoàn toàn tiêu tan hay không?”
Thượng Quan thừa tướng cuối cùng tự giễu một câu.
Ngụy Quân nói: “Tự nhiên không có, Thượng Quan thừa tướng thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, ta cực kỳ cảm kích. Trong mắt ngài, dựa theo bộ đó của Nho gia, không cứu được Đại Càn?”
“Tự nhiên không cứu được, Nho gia vẫn có chút ngây thơ, trên giấy nhìn thấy chung quy cạn, nào biết mọi việc cần thực hành.” Thượng Quan thừa tướng nói: “Ta sau khi thật sự vào triều làm quan mới ý thức được, thứ học được trên sách vở, ở trong cuộc sống thực tế có thể hoàn toàn ngược lại. Thánh nhân dạy những đạo lý lớn kia, có rất nhiều đã bị thời đại đào thải. Nhưng rất nhiều nho sinh một mặt muốn tôn nho phục cổ, hoàn toàn thoát ly hiện trạng, là thật sự có chút ngây thơ.”
Dừng một chút, Thượng Quan thừa tướng tiếp tục nói: “Đương nhiên, đây là cách nghĩ của ta, truyền nhân Nho gia trung tâm khẳng định không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ chỉ cho rằng Thượng Quan Vân ta tham luyến quyền vị, phản bội Nho gia.”
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đồng thời lắc đầu cười khẽ.
Không nói thì thôi, Vương thượng thư lúc trước quả thực từng lộ ra ý tứ như vậy.
Không coi trọng nhau.
Loại tình huống này, ở triều đình Đại Càn, hoặc là nói ở toàn bộ thiên hạ, tựa như tất cả đều phổ biến tồn tại.
Thượng Quan thừa tướng mang Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đều coi là nhân vật lĩnh quân trong một thế hệ trẻ tuổi, hắn cũng không muốn để hai người này hiểu lầm hắn, cho nên giải thích: “Lão phu không nông cạn như Nho gia nghĩ, mấy năm nay lão phu sớm đã ngồi vững vị trí thừa tướng, thế lực Nho gia ở triều đường cũng không lớn bằng trước kia. Nếu Nho gia lúc này có đệ tử kinh tài tuyệt diễm vào triều làm quan, bổn tướng cũng sẽ vui lòng đề bạt.
Nhưng cho tới bây giờ, trừ Ngụy Quân ngươi, mấy năm gần đây bổn tướng vẫn chưa phát hiện đệ tử Nho gia có nhân tài khác làm người ta cảm giác kinh diễm.
Nho gia mấy năm nay, từ một cái cực đoan đi hướng một cái cực đoan khác, là lại đi lầm đường, bắt đầu toàn bộ ngả về phía hoàng thất.
“Chuyện đã xảy ra năm đó bổn tướng cũng có phán đoán, chiến dịch chiến tranh vệ quốc, đệ tử tinh anh Nho gia, sợ là bị tiêu hao hết rồi, lưu lại đều là một ít không nên thân, ngay cả dũng khí phản kháng XX cũng không có.”
Một câu cuối cùng của Thượng Quan thừa tướng thanh âm có chút thấp.
Nhưng Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đều không phải người thường, tự nhiên nghe được lời của Thượng Quan thừa tướng, cũng biết Thượng Quan thừa tướng rốt cuộc đang nói cái gì.
“Đa tạ thừa tướng chỉ điểm, Ngụy Quân được lợi không phải là ít, hôm nay làm phiền rồi.” Ngụy Quân chủ động cáo từ.
Hắn từ chỗ Thượng Quan thừa tướng đã đạt được đủ nhiều tin tức.
Cũng cơ bản đã biết con đường bị nạn của Nho gia.
Nhưng vì không nghe và tin một phía, Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm lại cố ý chạy đi Giám sát ti một chuyến.
Bái phỏng Lục tổng quản, đồng thời xem xét tư liệu Giám sát ti.
Cái nhìn của Cơ soái và Thượng Quan thừa tướng đầy tính đại biểu, nhưng cũng có tính chủ quan của bọn họ.
Vương thượng thư từng nói, Lục tổng quản cũng có âm thầm chèn ép Nho gia, cho nên Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm cũng muốn hỏi một chút nguyên nhân Lục tổng quản chèn ép Nho gia.
Mặt khác, rất nhiều tư liệu của Giám sát ti đều là giấy trắng mực đen ghi lại xảy ra chuyện gì.
Con người có lẽ sẽ điểm tô cho đẹp bản thân, nhưng tư liệu sẽ không, Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm cũng có năng lực nhìn thấy chuyện chân thật xảy ra sau lưng tư liệu.
Khiến hai người có chút bất ngờ là, oán niệm của Lục tổng quản đối với Nho gia, thế mà cao hơn xa Cơ soái cùng Thượng Quan thừa tướng.
Lục tổng quản: “Nho gia? Một đám hủ nho, mắt cao hơn đỉnh, kể công kiêu ngạo, cuồng vọng tự đại, không biết gì cả.”