Nhà tiên tri login (1)
Sau khi Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm đề xuất cáo từ, Lục tổng quản không tiễn xa.
Nhìn bóng lưng Ngụy Quân rời khỏi, Lục tổng quản thấp giọng lẩm bẩm: “Ảnh Tử muốn nhằm vào Nho gia ta mặc kệ, nhưng nếu nhằm vào Ngụy Quân, ta liền không thể không quản.”
Vô luận như thế nào, Ngụy Quân không thể xảy ra chuyện gì.
...
Sau khi ra khỏi Giám sát ti, Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên nắm tay Ngụy Quân.
Sau đó ôm lấy Ngụy Quân.
“Ngụy Quân, ta có chút khó chịu.” Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói.
Ngụy Quân: “...”
Ban ngày ban mặt, giữa đường giữa chợ.
Ngươi xác định không phải ở trước mặt mọi người giở trò lưu manh sao?
Ồ, cũng không đúng.
Ngụy Quân ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, ánh trăng cũng lộ nửa bên mặt rồi, lúc này cũng không tính là ban ngày ban mặt.
Trên đường cũng không có ai khác.
Trên đường rất yên tĩnh.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm lần này cũng không tính là trước mặt mọi người giở trò lưu manh.
Nhiều nhất là âm thầm giở trò.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm tìm lý do rất đầy đủ.
“Ngụy Quân, án này ta không muốn điều tra nữa.” Bạch Khuynh Tâm lặng lẽ nói.
Ngụy Quân hỏi: “Vì sao?”
“Ta không biết ai có lỗi, ai lại có tội, ta cũng không biết ai là đúng, ai nên được ca tụng.” Bạch Khuynh Tâm bất đắc dĩ nói: “Mỗi người đều có lý do nói thông qua được, loại án này cho dù điều tra rõ chân tướng, lại có ích gì đâu.”
“Ngụy Quân, bây giờ án cũng điều tra xấp xỉ rồi, chúng ta có thể nói tiên đế sai rồi không?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân chưa nói chuyện.
Bạch Khuynh Tâm tiếp tục nói: “Tiên đế tuy thiết kế Nho gia cùng Mặc gia, nhưng hắn dùng trả giá nhỏ nhất nghịch chuyển chiến cuộc, khiến Đại Càn chuyển bại thành thắng. Hơn nữa tiên đế sớm mang Trần Vạn Lý thu phục, ở Tây đại lục chôn xuống cái đinh, loại thủ đoạn này, làm người ta không thán phục không được. Gặp phong hỏa loạn thế, dân chúng Đại Càn có thể có hoàng đế như vậy tọa trấn, là may mắn của Đại Càn.
Nhưng gặp được hoàng đế như vậy, cũng là hai nhà nho mặc bất hạnh.
“Chúng ta hai người đời sau, có tư cách gì đi bình phán bọn họ đúng sai?”
“Chúng ta không bình phán, chúng ta chỉ điều tra chân tướng.” Ngụy Quân nói: “Vô luận như thế nào, chân tướng cần phải được điều tra rõ.”
“Nhưng nếu chúng ta công bố chân tướng, tiên đế tính kế sẽ thất bại, Dương đại soái chết sẽ trở thành vô dụng công, đối với cả Đại Càn mà nói, đều là hại lớn hơn lợi. Ngụy Quân, chúng ta làm như vậy, rốt cuộc là đang làm chuyện đúng đắn, hay là đang phản bội Đại Càn?” Bạch Khuynh Tâm có chút mê mang.
Theo lý mà nói, nàng và Ngụy Quân làm những chuyện như vậy đều là đường đường chính chính, quang minh chính đại.
Nhưng bọn họ tra ra chân tướng, chân tướng này lại có khả năng thương tổn tới Đại Càn, mà bọn họ sẽ trở thành đồng lõa.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm rất mê mang, rất buồn bực.
Thậm chí có chút tức giận.
“Như tiên đế, Dương đại soái, Cơ soái, Lục tổng quản, Thượng Quan thừa tướng, Nho gia, Mặc gia, Trần Bách Lý... Rất nhiều rất nhiều người, bọn họ vốn đều là nhân tài đỉnh cao nhất. Nếu bọn họ đoàn kết một lòng, có lẽ chiến tranh vệ quốc đã sớm có thể đánh thắng, căn bản không cần lục đục với nhau âm mưu tính kế như vậy.” Bạch Khuynh Tâm giọng căm hận nói: “Vì sao các nhân tài thông minh tuyệt đỉnh này cứ phải nội đấu? Đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta không thể nhất trí đối ngoại trước sao?”
Ngụy Quân xoa đầu Bạch Khuynh Tâm, thản nhiên nói: “Trên thực tế, cái này thật sự không thể. Càng là người có năng lực, tụ tập lại với nhau lại càng dễ sinh ra xung đột, loại chuyện này cũng không làm người ta bất ngờ.”
“Nhưng bọn họ đều có bản lãnh như vậy, quá đáng tiếc.” Bạch Khuynh Tâm nói: “Rõ ràng mỗi một phe đều rất lợi hại.”
Ngụy Quân tổng kết: “Tụ là một đống cứt, tán là sao đầy trời.”
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Tuy lời thô, nhưng lý không thô.
“Ngụy Quân, vì sao sẽ như vậy?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, nói: “Ta lúc trước đọc sách, cũng từng nhìn thấy tình huống tương tự. Trong sách có một người tên là Hoa soái từng nói, bọn họ nhóm người này, bao gồm hắn ở trong, đều là loại người có thể lăn lộn. Gom lại một chỗ, ai cũng không phục ai.”
“Sau đó thế nào?”
“Về sau xuất hiện một người có thể làm tất cả bọn họ đều phục, vì thế bọn họ tụ tập với nhau, liền làm ra một phen sự nghiệp trước nay chưa từng có.” Ngụy Quân nói: “Đại Càn nhóm người này, bản lãnh cũng không kém, nhưng cũng là đều có chủ ý riêng, bọn họ cũng cần một người khiến tất cả đều phục, mới có thể ngưng tụ cùng một chỗ, mang sức dùng hướng vào một chỗ. Cũng chính là nói, tuyến đường sai rồi, năng lực càng lớn tiêu hao nội bộ liền càng lớn.”
Việc ai người ấy làm, là không có hi vọng.
Tụ là một đống cứt, tán là sao đầy trời cũng không được.
Phải có một lãnh tụ, mang những người này ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó hướng tới cùng một phương hướng.
Tụ là một ngọn lửa, tán là sao đầy trời.
Như thế, mới có thể thay trời đổi đất, tái tạo Càn Khôn.
Đương nhiên, còn có một biện pháp giải đề càng đơn giản hơn.
Ngụy Quân thầm nghĩ, Nho gia bây giờ khẳng định muốn chơi chết ta, Ảnh Tử ẩn núp trong bóng tối nhắm chừng cũng muốn động thủ bất cứ lúc nào.
Chỉ cần mang bản Thiên Đế giết chết, tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Nho gia, Ảnh Tử, các ngươi tuyệt đối đừng làm bản Thiên Đế thất vọng nha.
Bạch Khuynh Tâm sau khi nghe được Ngụy Quân nói Đại Càn nhóm người này cần một người khiến tất cả đều chịu phục, theo bản năng nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngụy Quân cười to: “Ngươi đừng quá coi trọng ta, ta chỉ là một viên quan nhỏ vẻn vẹn ngũ phẩm, ở triều đình Đại Càn không đáng giá nhắc tới, các đại lão này cũng sẽ không phục ta.”
Lấy tuổi Ngụy Quân, bây giờ đã là ngũ phẩm, thật ra chức quan không tính là nhỏ.
Nhưng không chịu nổi đối phương là thừa tướng, nguyên soái, thượng thư, đề đốc... Thậm chí thái tử hoàng đế loại chức vị này.
Nếu bảo những người này nghe lời một viên quan nhỏ ngũ phẩm, loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
Cái này không hợp lý.
“Các đại lão phi thường này, ngay cả hoàng quyền cũng không phục, đối mặt chân thần cũng dám trực tiếp chơi. Muốn mang bọn họ thu phục, có dễ như nói?” Ngụy Quân lắc đầu nói.
Bạch Khuynh Tâm nghiêm túc nói: “Ngụy Quân, ta cảm thấy ngươi có thể.”
Trong mắt người tình đều là Tây Thi.
Nàng cảm thấy Ngụy Quân có thể làm mọi thứ.
Ngụy Quân nhìn Bạch Khuynh Tâm một cái, khẽ cười nói: “Ngươi trái lại thật tinh mắt, ta quả thật có thể, nhưng kiếp sau, kiếp này là không có hy vọng.”
Chờ bản Thiên Đế chết rồi, đến lúc đó bản Thiên Đế trong nháy mắt hoa lệ xoay người.
Vậy quả thật có thể muốn làm gì thì làm.
“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu.”