Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (2)
Phải biết rằng, Thánh nhân có bảy mươi hai thân truyền đệ tử, ba ngàn môn đồ.
Chỉ có chín người xếp hạng trước Chu Phân Phương.
Phàm là Chu Phân Phương có Thánh nhân ân cần dạy bảo, vào núi tổng thống* hẳn là không có vấn đề.
Nơi đây được gọi là núi tổng thống bởi hình ảnh được điêu khắc trên núi chính là khuân mặt của bốn vị tổng thống nổi tiếng nhất tại đất nước cờ hoa đó chính là George Washington, Thomas Jefferson, Theodore Roosevelt và cuối cùng là Abraham Linconln. Mỗi vị tổng thống trên đều có những đóng góp khổng lồ tạo nền móng để nước Mỹ có được sự phát triển rực rõ như ngày nay đồng thời cũng thể hiện sự biết ơn của người Mỹ đối với các vị tổng thống trên
George Washington – tổng thống đầu tiên của nước Mỹ đại diện cho sự đấu tranh giành độc lập
Thomas Jefferson – người viết tuyên ngôn độc lập khi sinh ra nước Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ
Theodore Roosevelt – sự bảo vệ tự nhiên
Abraham Lincoln – Giải phóng giai cấp nô lệ và thống nhất đất nước
Ám chỉ việc Chu Phân Phương có thể góp mặt vài hạng đầu
Cho nên Chu Phân Phương vẻ mặt “Mau tới khen ta” .
Ngụy Quân nhìn ra ý tứ của Chu Phân Phương, nhưng hắn khẽ cười nói: “Ta nhớ tới một bài hát.”
“Bài hát gì?”
“Trong thôn có cô nương tên Tiểu Phương, đã đẹp lại thiện lương. Một đôi mắt to xinh đẹp, bím tóc to lại dài...”
Ngụy Quân chưa hát xong bài.
Đã bị Tiểu Phương phẫn nộ hạ lệnh bịt mồm.
Là thật sự bịt mồm.
Ngụy Quân ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Bán Thánh đúng là trâu bò, thực lực cao hơn một cấp ép chết người ta.
Chu Phân Phương tức đến cả người phát run.
“Cái này đều là thứ rắm chó không kêu gì vậy, ngươi muốn ca ngợi ta thì viết thơ đi.”
Ngụy Quân nhún vai.
Thơ ca ngợi ngươi ta có thể chép đầy một sọt.
Đây không phải bản Thiên Đế không muốn ca ngợi ngươi sao.
Hải Vương tiền bối nâng nâng tay, hóa giải bịt mồm cho Ngụy Quân, sau đó lắc đầu nói: “Được rồi, Tiểu Phương, đừng quậy nữa, lão phu biết ngươi lo cho hắn, nhưng đi Học hải một chuyến là tạo hóa của chính hắn. Nếu hắn đi không đến, đó là năng lực chính hắn không được, ngươi lo lắng cũng vô dụng.”
Sắc mặt Chu Phân Phương ảm đạm.
Nàng ở trước mặt người khác là rất coi trời bằng vung.
Nhưng ở trước mặt lão già này, nàng không tùy hứng nổi.
Cũng không phải không dám, mà là vô dụng.
Thực lực của đối phương so với nàng mạnh hơn nhiều, cũng không dính chiêu trò của nàng.
Chu Phân Phương chỉ có thể thấp giọng nói: “Tiền bối, Học hải cũng có thể quay về, ngươi không thể chặt đứt đường lui của hắn.”
Hải Vương chưa trả lời Chu Phân Phương, ngược lại mang ánh mắt đặt ở trên người Ngụy Quân, tò mò nói: “Ngụy Quân, ngươi vừa rồi luôn nhìn chằm chằm Học hải xem, nhìn ra cái gì rồi?”
Ngụy Quân nói: “Nhìn ra lão ngài là đồ cổ, đệ tử Thánh nhân? Hơn nữa còn là một trong bảy mươi hai thân truyền đệ tử nhỉ?”
Bằng không cũng không thể mạnh như vậy.
Thực sự có chút cường đại thái quá.
Nhưng Ngụy Quân cũng phát hiện tai hoạ ngầm của Hải Vương.
Sự cường đại bao gồm tuổi thọ của lão, đều mơ hồ liên hệ cùng một chỗ với mảnh Học hải này.
Nếu đi ra khỏi Học hải, lão chưa chắc đã mạnh như vậy.
Hơn nữa, rất có thể trong thời gian ngắn sẽ hao hết tuổi thọ.
Hải Vương trái lại không phải khí linh của Học hải, lão là đang được Học hải che chở.
Đối với phán đoán của Ngụy Quân, Hải Vương lắc lắc đầu.
Vẻ mặt Chu Phân Phương cũng có chút phức tạp: “Tiền bối quả thật là tiền bối, nhưng bối phận không xa như vậy, cũng chỉ hơn Mạnh lão một thế hệ.”
Ngụy Quân bị dọa giật mình: “Trẻ tuổi như vậy? Không phải đệ tử Thánh nhân thế mà đứng nhất Học hải?”
Thiên phú này so với Chu Phân Phương còn tốt hơn.
Có thể so với Lục Nguyên Hạo.
Hải Vương giải thích: “Ta có một chút kỳ ngộ, nhưng ta là tội nhân, thật ra không có gì ghê gớm cả.”
“Tội nhân?”
“Lúc trước một mình ta tập kết một nửa khí vận Nho gia, muốn để Nho gia một lần nữa khôi phục huy hoàng thời kì Thánh nhân, dẫn tới Nho gia về sau Bán Thánh tuyệt tự, thẳng đến Tiểu Phương mới bắt đầu chậm rãi khôi phục lại, sao không phải tội nhân?” Giọng Hải Vương có chút cay đắng.
Ngụy Quân chớp chớp mắt.
Lịch sử Nho gia, hắn vẫn biết một ít.
Dù sao hắn cũng coi như một truyền nhân chính thống của Nho gia, phương diện này từng có học tập.
Hải Vương vừa nói như vậy, Ngụy Quân bỗng nhiên nhớ tới một người.
“Tiền bối là Vương Hải?” Ngụy Quân hỏi.
Vương Hải gật gật đầu: “Là ta.”
Ngụy Quân: “...”
Trách không được gọi là Hải Vương.
Hóa ra chỉ là mang tên đảo lại một lần.
Vương Hải thật đúng là một truyền kỳ trong lịch sử Nho gia, được coi là có tư chất Thánh nhân, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, cộng thêm lập đức, lập công, lập ngôn, thấy thế nào cũng là một truyền nhân Nho gia hoàn mỹ.
Lúc trước không ít người đều coi trọng Vương Hải có thể dẫn dắt Nho gia đi hướng huy hoàng lớn hơn nữa.
Nhưng sau Vương Hải đột nhiên mai danh ẩn tích.
Mà Nho gia lại trong một đêm mọc lên như nấm.
Ngụy Quân nghĩ tới thời đại Nho gia cực thịnh trong miệng đám người Thượng Quan thừa tướng, Cơ soái, Lục tổng quản, như có chút suy nghĩ.
“Trước khi chiến tranh vệ quốc bắt đầu, Nho gia rầm rộ là do tiền bối một tay tạo ra?” Ngụy Quân có chút giật mình.
Vương Hải chưa phủ nhận, chỉ là khẽ thở dài: “Đều qua rồi, vẫn là nói về Học hải đi. Trong Học hải có tạo hóa lớn, ngươi nếu thấy rõ, thì đi một chuyến đi.”
“Tạo hóa lớn? Trái lại thật là tạo hóa lớn.” Ngụy Quân gật gật đầu, nói: “Nếu ta không đoán sai, Học hải là thi thể Thánh nhân biến thành nhỉ? Ít nhất là mạch máu cùng máu Thánh nhân biến thành.”
Ngụy Quân vừa nói ra lời này, Vương Hải và Chu Phân Phương cùng động dung.
Nhất là Vương Hải.
“Ngươi thế mà thật sự đoán được? Chẳng lẽ đạo chí thành thật sự thần kỳ như thế?”
Lão chưa thức tỉnh đạo chí thành.
Nho gia bây giờ cũng chưa có ai thức tỉnh đạo chí thành.
Cho nên Ngụy Quân tuyên bố với bên ngoài một ít thần kỳ của hắn là hiệu quả của đạo chí thành, không ai có thể chứng nhận là giả.
Ngụy Quân đương nhiên cũng sẽ không giải thích, bình tĩnh nói: “Xem ra ta không đoán sai, nói như vậy Thánh nhân năm đó còn thật sự là bị giết chết.”
Vương Hải lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì sẽ thanh toán.”
“Thôi đi, ngay cả Thánh nhân cũng bị giết chết, bây giờ Nho gia cộng lại cũng không có một nửa thực lực của Thánh nhân, lấy cái gì báo thù.”
Ngụy Quân trực tiếp vạch trần bản chất miệng cọp gan thỏ của Nho gia.
“Huống chi Nho gia hôm nay còn muốn tự chặt một tay.”
Vương Hải cười lạnh nói: “Tự chặt một tay? Ngươi là nói ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi lão già này gọi ta đến không phải tới giết ta?” Ngụy Quân hiếu kỳ nói.