Ngôi sao sáng nhất trong trời đêm (1)
Vương Hải là ông của Vương thượng thư.
Ông nội.
Bằng không Vương thượng thư cũng không có nắm chắc mang Đế đảng trong Nho gia một lưới bắt hết.
Càng sẽ không yên tâm để Ngụy Quân đến Học hải.
Chính bởi vì lão thuyết phục Vương Hải, cho nên Vương thượng thư mới không sợ hãi.
Bằng không lão cũng không dám để Ngụy Quân mạo hiểm.
Nghe được Vương thượng thư hỏi, sắc mặt Vương Hải cực kỳ phức tạp.
“Đế đảng của Nho gia? Hết rồi, tất cả đều hết rồi.”
Vương thượng thư thở phào một cái: “Đế đảng không còn là tốt rồi, tuy bọn họ chết rất đáng tiếc, nhưng đoàn kết càng thêm quan trọng. Ông, ông tin tưởng cháu, Ngụy Quân là đúng. Tương lai Nho gia chúng ta ngay tại trên người Ngụy Quân, có thể đường đường chính chính làm người, cần gì phải làm chó cho người Quân gia. Nho gia chúng ta oan khuất, tự mình đến rửa sạch, đừng hy vọng người Quân gia giúp chúng ta.”
Vương Hải nhắc nhở: “Bọn họ chưa chết...”
Vương thượng thư kinh ngạc: “Ông, ông lòng dạ đàn bà rồi? Đánh rắn không chết, tất bị rắn cắn, ngài sao có thể buông tha Đế đảng chứ? Nhỡ đâu bọn họ tiếp tục hạ sát thủ đối với Ngụy Quân làm sao bây giờ? Ai cũng có thể gặp chuyện, nhưng Ngụy Quân không thể có chuyện. Ngụy Quân nếu chết rồi, Nho gia chúng ta sẽ mất đi phương hướng tiến lên.”
Giọng điệu của Vương Hải rất phức tạp: “Bây giờ Đế đảng lớn nhất bên trong Nho gia, là ông của ngươi.”
Vương thượng thư: “? ? ?”
Vương Hải cười khổ nói: “Vốn là thiết kế chuẩn bị mang Đế đảng một lưới bắt hết, kết quả Ngụy Quân đã vượt Học hải, hơn nữa Ngụy Quân thời điểm vượt Học hải, bày ra phương lược trị quốc cùng tài hoa bao gồm hành vi của hắn từ trước tới nay, mang Đế đảng tất cả đều chinh phục, biến thành Ngụy đảng. Vì bảo vệ Ngụy Quân, bọn họ thiếu chút nữa đánh với ta.”
Vương thượng thư: “...”
Vương Hải bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng ngây dại. Ta xưa nay luôn cho rằng cái gọi là vương bá chi khí gặp thì thần phục hắn đều là tiểu thuyết hư cấu ra, thấy Ngụy Quân ta mới biết được, thì ra thật sự có người có thể đủ khiến người khác vừa gặp liền cúi đầu bái lạy, lão già ta là phục rồi.”
Cháu của lão bị chinh phục rồi.
Nhiều Đế đảng như vậy cũng bị chinh phục rồi.
Ngay cả lão, thật ra cũng bị chinh phục rồi.
Vương thượng thư mất thật lâu mới mang tin tức này tiêu hóa xong, sau đó có chút dở khóc dở cười hỏi: “Ông, vậy ngài làm sao bây giờ?”
“Tương kế tựu kế đi, vốn chuẩn bị xé rách da mặt với hoàng thất, nhưng bây giờ người khác đều ủng hộ Ngụy Quân, vậy ta liền tiếp tục làm Đế đảng của ta.” Vương Hải nói: “Chủ trương của Ngụy Quân là muốn đả kích hoàng thất, vừa lúc để nội tình hoàng thất phụ trợ ta tu luyện. Nếu hoàng thất muốn bất lợi đối với Ngụy Quân, ta cũng sẽ biết trước, như vậy nhất cử lưỡng tiện. Bên trong Nho gia khẳng định còn có chút ít Đế đảng, có ta ở đây, cũng có thể mang bọn họ tổ chức lại, sau đó hành động một lần diệt trừ hết.”
Vương thượng thư nhìn mà than thở: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay.”
Vương Hải trừng mắt nhìn Vương thượng thư một cái, trào phúng nói: “Cháu nội, chút đạo hạnh đó của ngươi so với ông còn kém xa lắm, theo gia gia học chút.”
Vương thượng thư dùng sức gật đầu.
“Trở về đi, sau khi về kinh ngươi cũng trước giữ khoảng cách với Ngụy Quân. hoàng đế biết thân phận của ngươi, ngươi cũng an phận tiếp tục làm một tên Đế đảng, sau đó âm thầm trừ bỏ Đế đảng khác. Chủ trương của Ngụy Quân là phế bỏ đặc quyền của hoàng thất, nếu chúng ta ủng hộ Ngụy Quân, trước hết dọn sạch Đế đảng, tranh thủ để trên dưới Đại Càn tất cả đều là người ủng hộ Ngụy Quân.” Vương Hải dặn.
Vương thượng thư hùng tâm vạn trượng: “Ông, ngài cứ nhìn đi, cả triều văn võ đều là Ngụy đảng ngày đó sẽ không quá xa.”
Ngụy Quân vừa mới trở lại kinh thành, theo bản năng rùng mình một cái.
Luôn cảm giác lại có người đang đâm sau lưng bản Thiên Đế.
Bản Thiên Đế cũng quá khổ rồi.
Ngụy Quân bị Vương Hải trực tiếp đưa về kinh thành.
Xe đón xe đưa, còn miễn phí, cái đãi ngộ này thái quá rồi.
Ngụy Quân căn bản không muốn chiều về.
Hắn cho rằng đây là một chuyến tàu một chiều.
Nho gia chung quy vẫn là cô phụ kỳ vọng cao của hắn.
Ngụy Quân rất mất mát.
Mà Chu Phân Phương lại rất kinh hỉ.
Sau khi chạm đất, Chu Phân Phương ngay lập tức ôm lấy Ngụy Quân.
“Quá tốt rồi, Ngụy Quân, vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Nếu Hải Vương tiền bối thật sự cố ý muốn giết ngươi, ngươi bây giờ nhắm chừng đã là người chết.”
Nàng cũng không cứu lại được.
Chu Phân Phương không nói lời này còn tốt, vừa nghe Chu Phân Phương nói cái này, Ngụy Quân càng thêm khó chịu.
“Ta muốn yên tĩnh chút (ngã tưởng tĩnh tĩnh*).” Ngụy Quân cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc.
Mắt Chu Phân Phương lập tức nheo lại: “Tĩnh Tĩnh là nữ nhân nào?”
Ngụy Quân: “...”
Mệt rồi, hủy diệt đi.
Nhân gian không đáng.
“Tiểu Chu, tôn kính chút đối với Ngụy Quân.”
“Đúng thế, Tiểu Chu, Ngụy Quân tuy là đệ tử của ngươi, nhưng cũng là hy vọng của Nho gia chúng ta.”
“Ngụy Quân, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện hẳn hoi đi, ngươi giảng kỹ một chút với chúng ta, thứ chúng ta cần học tập có rất nhiều.”
...
Ngụy Quân cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc, cùng Chu Phân Phương cố ý nói giỡn, ở sau khi nghe được tiếng mồm năm miệng mười bên tai, tập thể tiến vào trạng thái cạn lời.
Nhất là Chu Phân Phương.
Nàng nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải, vẫn như cũ không tiếp nhận được một sự kiện.
“Các ngươi đám lão già này bảo ta tôn trọng một chút đối với Ngụy Quân? Có lầm hay không, hắn là học sinh của lão nương, từ thời kỳ trưởng thành dậy thì đã hướng tranh của lão nương dùng tay tự xử, ta tôn kính hắn như thế nào?” Chu Phân Phương cực kỳ cạn lời.
Ngụy Quân cùng một đám Đại nho khác tất cả đều lớn tiếng ho khan.
Lấy da mặt Ngụy Quân, giờ phút này cũng đỏ mặt lên.
“Đừng nói nữa, chúng ta mau tìm một chỗ đặt chân trước.”
Đột nhiên toát ra nhiều Đại nho như vậy, Giám Thiên Kính cũng không phải là ăn chay.
Nhỡ đâu nhắm ngay bọn họ cho một phát pháo làm sao bây giờ?
Với lại Chu Phân Phương cũng thật sự là chay mặn không kiêng.
Lời nào cũng dám nói ra.
Ngụy Quân cũng phục rồi.
Chu Phân Phương khinh thường bĩu môi, mở ra phòng sách số Ba của mình.
“Đi thôi, vào bên trong nói chuyện.”
Chu Phân Phương dẫn đầu đi vào.
Phòng sách số Ba là không gian cá nhân của Chu Phân Phương, chỉ cần nàng không chủ động mở ra, người ngoài cơ bản không thể tiến vào.
Nhưng tiến vào trong phòng sách số Ba, trên trình độ nhất định sống chết đã do Chu Phân Phương nắm giữ.