Bệnh nặng sắp chết chợt ngồi dậy, nội gian lại là bản thân ta (2)
“Đao Thần, thiên phú của Ngụy Quân, so với Ma Quân như thế nào?” Tống Liên Thành hỏi dò.
Đao Thần thản nhiên nói: “Không phải một cấp bậc.”
Tống Liên Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn phản bội Ma Quân, đã là kẻ địch của Ma Quân.
Không có ai so với hắn càng thêm rõ ràng Ma Quân lợi hại.
Nếu Ngụy Quân lại có thiên phú tài tình của Ma Quân, vậy hắn cảm giác mình thật sự có thể mua trước một cái quan tài tốt.
Đao Thần nhìn Tống Liên Thành một cái, nhắc nhở: “Bản thần nói hai người bọn họ không phải một cấp bậc, là nói Ma Quân và Ngụy Quân không phải cùng một cấp bậc, lấy thiên phú mà nói, Ngụy Quân rõ ràng cao hơn một bậc.”
Tống Liên Thành: “...”
Trái tim thật lạnh thật lạnh.
Hắn ôm hi vọng cuối cùng, hy vọng Đao Thần là đang nói giỡn.
“Ma Quân kinh diễm cỡ nào, không phải Ngụy Quân có thể so sánh nhỉ?”
“Ma Quân quả thực kinh diễm, nhưng luận thiên phú tài tình, Ma Quân không bằng Ngụy Quân, ngươi cẩn thận nghĩ xem, Ngụy Quân trưởng thành đến một bước này, tổng cộng tốn bao lâu thời gian?” Đao Thần hỏi.
Tống Liên Thành so với Triệu Thiết Trụ phản ứng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi ý thức được Ngụy Quân đáng sợ, Tống Liên Thành toàn thân lạnh lẽo.
Hắn quyết định trở về mua luôn một bộ quan tài tốt nhất.
“Ngươi cũng không cần lo lắng.” Đao Thần đột nhiên cho Tống Liên Thành ăn một viên thuốc an thần: “Chỉ cần ngươi trung thành làm việc cho bản thần, bản thần tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ngụy Quân cho dù thiên phú nghịch thiên, nhưng trưởng thành lên cũng cần thời gian. Huống chi, một thiên tài có tiềm lực nữa, hắn cũng vẫn là thiên tài, không phải cường giả thật sự, lúc nào cũng có phiêu lưu chết non.”
Tống Liên Thành kinh ngạc nhìn về phía Đao Thần.
Hắn cho rằng Đao Thần là ám chỉ hắn có thể phái sát thủ đi giết Ngụy Quân.
Nhưng không nói đến kinh thành đề phòng nghiêm ngặt, người của hắn không có khả năng lớn lặng lẽ lẻn vào kinh thành hơn nữa thành công ám sát Ngụy Quân.
Chỉ cần nói bọn họ trước đó ký kết minh ước thần thánh, cũng đủ để hắn muốn giết Ngụy Quân lại không đủ sức.
Nhưng Tống Liên Thành dù sao cũng là Tống Liên Thành, hắn rất nhanh đã ý thức được thâm ý trong lời nói của Đao Thần.
“Ngài là nói... Hoàng thất Đại Càn không chứa được Ngụy Quân Thánh nhân trên đời như vậy?” Tống Liên Thành hiểu ra nói.
Trong mắt Đao Thần hiện lên biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy, gật gật đầu nói: “Đây là tự nhiên, năm đó lúc Thánh nhân còn sống, vương triều chính là con rối trong tay Thánh nhân, hoàng đế cũng có thể một lời phế lập. Hiện nay lại xuất hiện một Thánh nhân đương thời, uy vọng cực cao, hoàng thất cộng lại cũng không bằng được một mình hắn, ngươi không cảm thấy rất giống Thánh nhân năm đó sao?”
Tống Liên Thành cười: “Quả thực rất giống, Đao Thần nói rất đúng, Ngụy Quân bây giờ càng nở mày nở mặt, ngày sau sẽ chết càng thảm hại. Lấy thực lực Thánh nhân, năm đó còn bị cắn trả, huống chi Ngụy Quân thực lực thua xa Thánh nhân. Hơn nữa Ngụy Quân lần này còn mang cơ duyên Bán Thánh của mình tặng hết đi, ngay cả sức tự bảo vệ mình cũng không còn, ngày sau nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
Ngụy Quân phàm là biết Tống Liên Thành chúc phúc đối với hắn, nhất định sẽ vui vẻ giữ cho Tống Liên Thành một cái toàn thây.
Mà Đao Thần sau khi nghe được Tống Liên Thành “chúc phúc” đối với Ngụy Quân, trong ánh mắt hiện lên một tia biểu cảm cổ quái.
Ngụy Quân hôm nay đoạt hết nổi bật, quả thật sẽ mang đến nguy hiểm thật lớn cho chính hắn.
Nhưng sau lưng nguy hiểm cũng có cơ duyên.
Dù sao một lần này, Ngụy Quân đã tặng cho cả thiên hạ một phần nhân tình lớn.
Đây là vật báu vô giá.
Quan trọng nhất là, lấy thiên phú tài tình của Ngụy Quân, mặc dù một lần này mất đi cơ hội thăng cấp Bán Thánh, nhưng thăng cấp Bán Thánh đối với Ngụy Quân mà nói rất khó sao?
Hoàng thất muốn chơi chết Ngụy Quân là khẳng định.
Nhưng có thể làm được hay không, còn đợi thương thảo.
Đương nhiên, loại lời mất hứng này, Đao Thần sẽ không nói với Tống Liên Thành.
Đao Thần nhìn Tống Liên Thành, tâm tình càng thêm cổ quái.
Trước kia Tống Liên Thành tư duy nhanh nhẹn, suy một ra ba, làm việc quả quyết, tràn đầy quyết đoán, là một nhân tài khó được, bằng không lúc trước cũng sẽ không được Ma Quân cùng trên trời đồng thời coi trọng.
Ma Quân thu hắn làm đệ tử, trên trời thu hắn làm nằm vùng, vô luận một loại nào, đều không phải thứ người thường có thể làm.
Nhưng Tống Liên Thành vẫn làm rất tốt.
Ma Quân đánh giá cao hắn, trên trời cũng ưu ái có thừa đối với Tống Liên Thành.
Nhưng từ sau khi Ngụy Quân mang hành vi của Tống Liên Thành viết đến trên sách sử, Tống Liên Thành từ đó về sau cả người liền thay đổi.
Trở nên xui xẻo, ngu xuẩn, phản ứng trì độn, không nắm được trọng điểm...
Không còn thông minh lanh lợi, suy một ra ba của trước đó.
Đao Thần biết, đây là bởi khí vận của Tống Liên Thành bị tước.
Ngụy Quân dùng một cây bút sử, mạnh mẽ cắt mất khí vận của Tống Liên Thành, khiến Tống Liên Thành gần đây vô luận làm cái gì cũng cực kỳ không thuận.
Loại này thuộc loại hạ bậc đả kích, khó lòng phòng bị, Tống Liên Thành thật ra cũng không đột nhiên trở nên ngu xuẩn, nhưng mệnh trời không chiếu cố hắn nữa, vậy hắn làm cái gì cũng không thành, toàn bộ quyết định đều là sai.
Loại chuyện bị tước khí vận này, mặc dù là Đao Thần kiến thức rộng rãi nhưng cũng là lần đầu gặp, điều này làm Đao Thần đối với năng lượng của Ngụy Quân lại coi trọng thêm ba phần.
Nhưng hiện nay Ngụy Quân và hắn là không có lợi ích xung đột.
Năm đó chiến tranh vệ quốc, Đao Thần nhúng tay cũng không nhiều, tự nghĩ cũng sẽ không có mâu thuẫn với Ngụy Quân.
Cho nên Đao Thần cũng không để ý Ngụy Quân một nho sinh ngay cả Bán Thánh cũng không phải thủ đoạn quá mức nghịch thiên, dù sao lấy phẩm tính của Ngụy Quân, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc hắn.
Về phần tước khí vận Tống Liên Thành? Liên quan gì tới hắn?
Đao Thần và Tống Liên Thành là có ích lợi xung đột, Tống Liên Thành xui xẻo, hắn ngược lại vui vẻ nhìn thấy.
Cho nên Đao Thần cũng chưa nhắc nhở Tống Liên Thành uy hiếp của Ngụy Quân, mà là dời đi đề tài: “Được rồi, Ngụy Quân đã là người sắp chết, chúng ta không tức với người sắp chết nữa. Liên Thành, chúng ta đến nói về yêu đình. So với Ngụy Quân, Ma Quân mới là họa lớn thật sự trong lòng chúng ta.”
Sau khi nghe được Đao Thần nói, sắc mặt Tống Liên Thành trở nên vô cùng khó coi.
Đao Thần mơ hồ lộ ra ý tứ, là để Liên Minh Tu Chân Giả buông tay chơi với yêu đình.
Nhưng đây lại là chuyện Tống Liên Thành vô luận như thế nào cũng không dám đáp ứng.
Hắn muốn là nắm giữ Liên Minh Tu Chân Giả, cũng không phải là đánh hết sạch Liên Minh Tu Chân Giả.