Bốn phương loạn chiến, đại kiếp nạn đã tới (2)
Hắn tự hỏi nếu là có người muốn giết mình, khẳng định thái độ của mình còn kém hơn.
Ngụy Quân có thể biểu hiện ra phong độ như thế, đã mạnh hơn nhiều so với hắn.
Ảnh Tử rất là bội phục.
Cho nên hắn chắp tay nói: "Ngụy đại nhân khách khí, núi không chuyển nước chuyển, ngày sau chúng ta gặp lại. Những việc Ngụy đại nhân làm quá mức nguy hiểm, ta tin tưởng nhất định sẽ có cơ hội chuộc lỗi."
Không đợi Ngụy Quân trả lời, bóng người Ảnh Tử trực tiếp biến mất ngay trước mặt Ngụy Quân.
Ảnh Tử hóa thành hư vô.
Trình độ thân pháp cực kỳ quỷ dị, để cho Ngụy Quân được khai nhãn giới.
Đương nhiên, Ngụy Quân vẫn còn khó chịu và phẫn nộ.
Thằng nhãi này thật sự hơi quá đáng.
Chọc mình một lần chưa đủ, thế mà còn muốn không ngừng chọc tiếp.
May mà hắn cút đi, tạm thời Ngụy Quân thật đúng là không có biện pháp gì với hắn.
Ma Quân nhìn nơi Ảnh Tử biến mất, cũng có chút suy nghĩ.
"Ảnh Tử này có điểm kỳ quái, thân pháp lại có thể quỷ dị như vậy." Ma Quân nói.
Thực lực của Ma Quân gần như là đạt tới đỉnh phong của thế giới này.
Ngay cả Ma Quân cũng tán thưởng thân pháp Ảnh Tử, có thể thấy được quả thật quỷ dị.
"Nhưng mà tốt rồi, theo ta thấy hắn xác thực cũng không có ác ý đối với ngươi." Ma Quân nói: "Có một người âm thầm ẩn mình, tùy thời đều có khả năng giúp ngươi một tay như vậy, đấy là chuyện tốt. Ảnh Tử dựa vào thân pháp đó, ta xem hắn có thể sống thật lâu, giúp ích rất nhiều cho ngươi."
Ngụy Quân tức giận nói: "Ta cảm ơn sữa độc của ngươi."
"Không phải sữa độc, lời ta là sự thật. Thực lực Ảnh Tử ở mức bình thường, nhưng phối hợp với thân pháp của hắn, mặc dù là cao thủ đứng đầu muốn bắt hắn cũng phải tốn chút khí lực. Hơn nữa hắn còn là người của Giám sát ti, có Giám sát ti làm hậu thuẫn, khẳng định là một kẻ khó chơi." Ma Quân phân tích nói.
Ma Quân càng nói như thế, lại càng làm Ngụy Quân khó chịu.
Một người lợi hại như thế, sao mà tự nhiên lại đi bảo vệ bản Thiên Đế vậy?
Bản Thiên Đế đâu có quen biết hắn đâu?
Ngụy Quân tự nhiên không biết, hắn và Ảnh Tử tuy không quen, nhưng mà rất quen thuộc với thân ca của Ảnh Tử là Lục Tổng quản.
Ảnh Tử mơ hồ cảm giác được Lục tổng quản nghiêng về phe Ngụy Quân, trên thế giới này Ảnh Tử cảm thấy mình thiếu nợ nhiều nhất chính là Lục Tổng quản, cho nên Lục Tổng quản muốn đi theo Ngụy Quân lăn lộn, vậy hắn tất nhiên cũng xem trọng Ngụy Quân.
Tiên đế đối với hắn có đại ân, không có Tiên đế hiện tại vốn không có hắn, hơn nữa hắn cũng từng tuyên thệ với Tiên đế, cho nên Ảnh Tử không thể không nghe mệnh lệnh của Tiên đế.
Nhưng giờ đây hành vi của Ngụy Quân đã không vi phạm mệnh lệnh của Tiên đế trước kia.
Vậy Ảnh Tử đối với việc bảo hộ Ngụy Quân, vốn không có áp lực tâm lý gì.
Chẳng qua Ảnh Tử không có áp lực tâm lý, nhưng mà hắn mang đến áp lực tâm lý thật lớn cho Ngụy Quân.
Ngụy Quân càng nghĩ lại càng khó chịu.
Vừa rồi thiếu chút nữa sẽ chết nha.
Nhưng Ngụy Quân nghĩ tới nghĩ lui, có Bạch Khuynh Tâm ở đây, thật ra hắn cũng rất khó chết.
Luận thực lực chân chính của Ảnh Tử lúc này, vị tất có thể mạnh hơn Bạch Khuynh Tâm.
Dựa vào thân pháp xuất quỷ nhập thần, thực có khả năng tạo thành một chút nguy hiểm đối với mình, nhưng mà muốn ở trước mặt Bạch Khuynh Tâm giết chết mình, chỉ sợ còn chưa có đủ sức.
Dù sao Bạch Khuynh Tâm cũng có quan hệ loằng ngoằng với hắn, thực lực của Bí ẩn chi chủ cũng không thua kém Thiên Đế, nên vẫn phải tôn trọng vài phần.
Ngụy Quân nghĩ đến đó, nhất thời trong lòng dễ chịu hơn.
Tuy Ảnh Tử hoàn toàn có thể thừa dịp Bạch Khuynh Tâm không ở cùng hắn mà ra tay lần nữa.
Nhưng hắn không thể để mình quấn quít vào những chuyện vụn vặt này.
"Quên đi, không nghĩ tới Ảnh Tử nữa, hắn rõ ràng còn đang gánh vác nhiệm vụ của hắn, cũng sẽ không ở lại kinh thành, sẽ không ảnh hưởng lớn đến ta.” Ngụy Quân lắc đầu nói.
Ảnh Tử có địa vị đặc thù ở trong Giám sát ti, lại được an bài bởi Tiên đế lúc sinh tiền, có trời mới biết hắn gánh vác sứ mệnh gì.
Tóm lại, xét từ những việc làm bí ẩn của Ảnh Tử, chắc rằng hắn có việc gì đó phải làm, và không có nhiều cơ hội để ý cả ngày đến Ngụy Quân.
Bất hạnh trong vạn hạnh.
"Ta vẫn nên tiếp tục điều tra những chuyện ẩn phía sau cuộc chiến tranh vệ quốc, bao gồm cả bối cảnh đằng sau vụ việc của Trần Vạn Lý vẫn chưa được điều tra rõ ràng."
Như vậy cũng đã có thể tạo ra áp lực liên tục cho Càn đế.
Ảnh Tử biết hắn sẽ không phơi bày chuyện tình năm đó, nhưng mà Càn đế lại không biết.
Ảnh Tử không có liên lạc với Càn đế, cho nên hành vi của Ngụy Quân, thật sự sẽ mang đến áp lực cho Càn đế.
Tiến tới khiến cho Càn đế làm ra một số quyết định cực đoan.
Quả như dự đoán.
Khi Càn đế nhận được tin tức Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm tiếp tục điều tra sự việc năm đó.
Hơn nữa hướng gió càng ngày càng bất lợi đối với hoàng thất.
Bởi vì dư luận trên phố đã âm thầm thay đổi.
Lúc ban đầu Trần Vạn Lý đã đâm ra chuyện này, mọi người mắng Trần Vạn Lý là nhiều nhất.
Thế nhân càng không muốn tin tưởng Trần Vạn Lý bị oan uổng, càng muốn tin tưởng tất cả người phe ta đều là đại anh hùng công chính vô tư.
Nhưng mà điều này hiển nhiên là không có khả năng.
Anh hùng cùng kiêu hùng, rất nhiều thời điểm đều là nhất thể hai mặt.
Đại thánh đại hiền cùng đại gian đại ác, cũng rất dễ được sử dụng để mô tả cùng một người.
Ví dụ như Cơ Soái, đối với binh sĩ dưới trướng của hắn, đối với dân chúng được cứu giúp trong cuộc chiến tranh vệ quốc, Cơ Soái tự nhiên là đại thánh đại hiền.
Nhưng mà trong cuộc chiến tranh vệ quốc, Cơ Soái cũng từng đại khai sát giới đối với quân đội Tây đại lục, thậm chí cũng từng phát động đồ thành giết hại dân chúng bình thường ở những vùng đất bị chiếm đóng của Tây đại lục.
Khiến cho yêu tộc phải chịu cảnh huyết đồ ba ngàn dặm cũng không phải là khoa trương, mà sự thật là đã chân chính phát sinh chuyện đó.
Vậy đối với Tây đại lục và yêu tộc mà nói, Cơ Soái đương nhiên là đại gian đại ác.
Cụ thể xét đến bản thân Tiên đế, cũng có một số điều tương tự.
Từ các góc độ khác nhau, ngươi có thể nhận được các kết luận khác nhau.
Từ lúc ban đầu, dư luận trên phố nghiêng về một phe mắng Trần Vạn Lý, khi những người có cái nhìn sâu sắc bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tính xác thực của vấn đề, những người này bắt đầu nghi ngờ Nho gia.
Sau đó Nho gia không có ngồi chờ chết.
Nhưng Vương Hải lại chẳng có hành động nào.