Thủ nghĩa thành nhân kim nhật sự, nhân gian biến chủng tự do hoa (3)
Ánh mắt chư thần đều đặt ở trên người thần vương.
Khóe miệng thần vương vừa nhếch, há mồm dự định cự tuyệt.
Hắn mới không muốn đấu với loại đối thủ thần bí khó lường như Ngụy Quân này.
Nhưng mà nói đến bên miệng, lại bị hắn nuốt trở vào.
Vương không thể làm nhục.
Thần vương càng thêm không thể sợ hãi.
Nếu tha tỏ vẻ nhút nhát, địa vị sẽ không ổn.
Hơn nữa xem bộ dáng Ngụy Quân, cũng không giống như là muốn bỏ qua cho bọn họ.
Thần vương dù sao cũng là thần vương, không phải đà điểu.
Ngụy Quân liên tục giết ba vị chủ thần trong chúng thần điện bọn họ, nếu hắn không biểu hiện chút nào, thì làm sao phục chúng?
Nghĩ đến đây, thần vương làm ra quyết định: "Vậy cùng nhau ra tay, tuyệt không cho Ngụy Quân một chút cơ hội giãy dụa nào, không tiếc trả giá tất cả để giết chết Ngụy Quân."
"Vương ta anh minh."
"Trước tiên phái người đi tiếp xúc Công xã Văn Minh, nếu có thể chiêu hàng bọn họ, không ngại ban cho lợi lớn. Dù sao Ngụy Quân cũng không phải người ở Tây đại lục, khiến cho hắn nửa bước khó đi ở Tây đại lục, cũng có trợ giúp để cho hắn đi lên tuyệt lộ."
"Vâng."
Chúng thần điện đưa ra một quyết nghị chung.
Mà khi bọn họ đạt thành thống nhất ý kiến, lực hành động cũng mạnh mẽ dọa người.
Dù sao thần linh cũng là những vị đứng đầu chuỗi thức ăn ở Tây đại lục.
Nói đến cùng, rốt cuộc Tây đại lục vẫn nằm trong sự khống chế của bọn họ.
. . .
Cùng lúc ấy ở nơi khác.
Trong tòa thành Văn Minh.
Ngụy Quân đang tò mò hỏi Ma Quân: "Nữ thần trí Tuệ kia là giả?"
"Đúng vậy, là thế thân, con rối thế thân, nhưng người bình thường nhìn không ra, liền ngay cả ta cũng vậy, sau khi ra tay mới nhìn ra." Ma Quân nói.
Ngụy Quân không hề dùng Thiên Nhãn.
Hắn muốn tìm cái chết, cũng không muốn nhìn hư thật thần linh.
Thật sự thấy rõ ràng hư thật của thần linh, đều nắm giữ nhược điểm của bọn họ, vậy Ngụy Quân còn muốn chết như thế nào?
Không biết gì về bọn họ, hắn còn có khả năng sơ ý mất Kinh Châu.
Nếu thật sự hiểu biết rõ ràng đối với bọn họ, Ngụy Quân nghiêm trọng hoài nghi mình phải sống đến dài đằng đẵng.
Cho nên hắn đi vào Tây đại lục, cũng chưa bao giờ dùng Thiên Nhãn.
Giết chết vị thần tình yêu và vị thần chiến tranh, đều là dùng phương thức đả kích.
Nhưng thật ra nữ thần trí tuệ không có cô phụ danh tiếng thần linh của nàng, nắm giữ thời cơ ra tay giết hắn rất tốt, cũng không có cho hắn cơ hội giết ngược lại.
Đáng tiếc, đó là một Lang Gia bảng.
Nhưng lại gặp con mèo nhỏ.
"Ngươi chỉ giết chết thế thân của nàng, vậy chân thân của nàng ở đâu?" Ngụy Quân hiếu kỳ nói.
Ma Quân lắc đầu.
Nàng có biết ở đâu mà nói?
"Hẳn là chiến tích của ngươi đều dọa sợ bọn họ, trước tiên phái một cái thế thân đến thử ngươi. Ngụy Quân, ngươi vì cái gì ngưu bức như vậy?"
Ma Quân nhìn Ngụy Quân, vẻ nghi ngờ khiếp sợ.
Vì cái gì Ngụy Quân tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí có thể giúp nàng chữa thương, mà thực lực Ngụy Quân so với Bán Thánh Chu Phân Phương còn mạnh hơn.
Vì cái gì ngay cả một Đại nho như Ngụy Quân có thể giết hai vị thần linh, hơn nữa căn bản không có ra tay, toàn bộ quá trình ly kỳ rung động nàng cả năm mất.
Ma Quân tung hoành thiên hạ rất nhiều năm, kiến thức rộng rãi, trên trời dưới đất, không biết đã chứng kiến qua bao nhiêu tuấn kiệt.
Nhưng chưa bao giờ chứng kiến có ai mà đạt đén tình trạng yêu nghiệt như Ngụy Quân.
Thành tựu của Lục Nguyên Hạo ở cái tuổi đó đã muốn là hù chết mọi người.
Nhưng mà so với Ngụy Quân, vẫn là thua chị kém em.
Rất nhiều người đều theo bản năng xem nhẹ thời gian Ngụy Quân bắt đầu tu luyện.
Trên thực tế từ khi Ngụy Quân bắt đầu tu luyện đến bây giờ, ngay cả một năm cũng chưa đến.
Thời gian tu luyện không đến một năm, giết hai vị thần. . .
Ma Quân ngẫm nghĩ sau một năm mình tu luyện thì đang làm chuyện gì, sau đó chợt nhận ra rằng, khi đó mình đang nghịch bùn. . .
Ngụy Quân đã giết thần rồi.
Chênh lệch không phải là nhỏ tí tẹo thôi đâu.
"Ta có đôi khi hoài nghi ngươi là thân nhi tử của lão thiên gia." Ma Quân nói: "Những việc mà ngươi làm cũng quá ly kỳ."
Ngụy Quân nở nụ cười: "Con mèo nhỏ, ngươi ra ngoài cửa mà nhìn xem."
Không cần Ngụy Quân nói, Ma Quân cũng đã nhận ra không thích hợp.
Lúc này bên ngoài phòng xảy ra mưa gió mãnh liệt, sấm sét giăng trời.
Nhưng cũng không có làm cho người ta cảm thấy sự mênh mông rung động đến từ sức mạnh to lớn của đất trời tự nhiên, ngược lại làm cho người ta cảm giác thời tiết hôm nay có chút khó hiểu.
Thật giống như. . . đang sợ hãi một điều gì đó.
Cây cối cùng cỏ nhỏ phiêu diêu theo gió, lại xác minh điểm này.
Ma Quân rõ ràng nhìn thấy, toàn bộ cây cối cùng cỏ nhỏ đều đổ hướng về phía mình.
Nhìn qua - giống như đang cúi đầu bồi tội với nàng.
Nhưng Ma Quân rất nhanh liền phản ứng.
Khẳng định không phải cúi đầu bồi tội với mình.
Đối tượng bồi tội, hẳn là Ngụy Quân mới đúng.
Tương phản, thiên tượng đột nhiên biến đổi, ngược lại càng giống như là đang nhằm vào hắn.
Ma Quân thậm chí còn cảm thấy rằng giữa u minh có một luồng ác ý khóa chặt lấy nàng.
Ngày sau vô luận nàng làm cái gì, đều là làm nhiều công ít, nửa bước khó đi.
Đây thực là một loại dự cảm điềm xấu.
Thẳng đến lúc nàng nhìn thấy Ngụy Quân phất phất tay, hơn nữa mở miệng nói: "Không có việc gì, chỉ đùa con mèo nhỏ một chút mà thôi, không cần tưởng là thật, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ."
Tuy nhiên tuổi Ma Quân đã rất lớn rồi, tuyệt đối không phải con mèo nhỏ.
Nhưng mà so sánh với Thiên Đế, bao gồm so sánh với ý chí của thế giới này, thật là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Ngay sau đó, Ma Quân chứng kiến kỳ tích.
Trời sáng.
Hết mưa rồi.
Nàng cảm thấy mình không xong mất.
"Ta ta ta. . ."
"Ngươi ngươi ngươi. . ."
Ma Quân chỉ vào Ngụy Quân, toàn bộ mắt mèo trợn trắng mồm miệng há hốc.
Nô của bản miêu ngưu bức như vậy sao?
Thật là thân nhi tử của lão thiên gia?
Không đúng, Ma Quân giật mình một cái.
Vừa rồi bởi vì nàng nói Ngụy Quân là thân nhi tử của lão thiên gia, cho nên mới xảy ra thiên địa dị tượng lớn như vậy.
Ma Quân chỉ là lười động não, cũng không phải ngốc.
Lúc này nàng rốt cuộc phản ứng.
"Lão thiên gia có chút sợ ngươi?" Ma Quân khiếp sợ nói.
Ngụy Quân nhún vai, bình tĩnh nói: "Trả lời chính xác, đáng tiếc không có thưởng đâu."
Lão thiên gia thế mà rất sợ hắn.
Nhưng lại luôn luôn quỳ liếm hắn.
Hắn đến bây giờ cũng chưa có chết, thoát không được quan hệ với lão thiên gia.
Vuốt mông ngựa lại chụp đến trên đùi ngựa, Ngụy Quân cũng là thực bất đắc dĩ.
Mà thế giới quan của Ma Quân hoàn toàn sụp đổ.