Thủ nghĩa thành nhân kim nhật sự, nhân gian biến chủng tự do hoa (5)
Đến tận bây giờ Ma Quân hoàn toàn tiếp tục yên tâm, hơn nữa tâm tình của mèo cũng phấn khởi hơn nhiều.
"Bản miêu đại nhân dường như tìm một miêu nô rất giỏi nha, ta cũng thật tinh mắt, lợi hại chết bản miêu rồi."
Ma Quân lợi hại xoa một hồi cái eo của mình, tỏ vẻ đắc ý.
Tùy tiện từ trên trời rớt xuống, có thể vớ phải một kẻ ngưu bức đến như vậy.
Đây là tạo hóa mà con mèo bình thường có thể có sao?
Nhưng làm cho nàng lợi hại tới hỏng luôn rồi.
Ma Quân bày ra bộ dáng đáng yêu như thế, khiến cho Ngụy Quân buồn cười, một tay ôm lấy Ma Quân vào trong ngực dùng sức bóp nhẹ một hồi, sau đó tay phải mang theo Ma Quân, dùng sức xoay ba vòng lớn như cối xay gió, lớn tiếng nói: "Đi nào."
Vù!
Ma Quân giống như một mũi tên rời cung, nháy mắt bay về phương xa.
Ma Quân giận dữ: "Miêu nô lớn mật, ngươi chờ đó cho bổn tọa, bổn tọa rất nhanh sẽ trở về khởi binh vấn tội."
Đương nhiên, Ma Quân chỉ là tức giận ngoài miệng.
Trên thực tế trong lòng lại thổn thức tới rối tinh rối mù.
Bởi vì nàng bị Ngụy Quân ném ra tòa thành Văn Minh, đồng thời liền cảm ứng được động tĩnh từ Thần Sơn.
Chư thần xuống núi.
Mục tiêu rõ ràng đó là tòa thành Văn Minh.
Ma Quân biết, Ngụy Quân vì bảo hộ an toàn của mình, mới mạnh mẽ để cho mình rời khỏi.
Ngụy Quân lựa chọn lưu lại nguy hiểm cho bản thân, mà an toàn thì giành cho nàng.
Loại tinh thần xả thân vì mèo này, khiến cho nàng cảm động không thôi.
Nhưng Ma Quân không có lựa chọn quay lại tòa thành Văn Minh.
Biểu hiện lúc trước của Ngụy Quân đã mê hoặc nàng, Ma Quân hiện tại thật sự nghĩ rằng Ngụy Quân có thể tự bảo vệ mình.
Nàng cũng lo lắng khi mình trở về tìm Ngụy Quân, vạn nhất thân phận bại lộ, ngược lại liên lụy đến trên đầu Ngụy Quân, đây là phiền toái càng lớn hơn nữa.
Cho nên Ma Quân vẫn lựa chọn nghe theo lời nói của Ngụy Quân.
Mục tiêu – tòa thành trung ương.
Nếu tòa danh y ở thành trung ương của Tây đại lục thật sự có thể chữa khỏi thương thế của hàng, vậy nàng mới thật sự có thể giúp đỡ đại ân của Ngụy Quân, bảo hộ Ngụy Quân vạn vô nhất thất.
Thời kì Ma Quân toàn thịnh, đối với Tây đại lục mà nói, vậy cũng chỉ thuộc hạng nằm im chịu trận mà thôi.
Đối mặt một đám con kiến, một con cự long đến đây là có thể một cước đạp chết, một con voi đến đây cũng có thể một cước đạp chết.
Ma Quân xác thực không bằng Ngụy Quân, không kháng cự được với tồn tại như thế, đối với thần linh Tây đại lục mà nói cũng không có gì khác nhau.
Đối với một chuyến lữ trình đến tòa thành trung ương này, Ma Quân vẫn thực chờ mong.
Mà đối với một chuyến lữ trình đến tòa thành Văn Minh này, vị thần nghệ thuật cũng tràn ngập chờ mong.
Thần vương bày mưu đặt kế cho hắn ly gián quan hệ giữa Công xã Văn Minh và Ngụy Quân.
Một bước quan trọng nhất là khiến bọn họ trục xuất Ngụy Quân.
Cũng để thần linh Tây đại lục bọn họ bảo hộ tín ngưỡng của chính mình mới phải bước ra một bước ấy.
Nhóm thần linh thật ra không cần Công xã Văn Minh.
Nhưng mà Công xã Văn Minh cho tới bây giờ vẫn chủ trương không thờ phụng thần tiên cứu thế chủ, nhóm thần linh sẽ không thể ngồi yên không lý đến.
Dù sao, thế giới này có thần tiên.
Mà thần tiên nhất định phải làm cứu thế chủ Tây đại lục.
Nếu không ai còn tín ngưỡng bọn họ?
Đây là căn cơ tín ngưỡng của thần linh Tây đại lục, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào dao động.
Cho nên, vị thần nghệ thuật lúc này đây gánh vác sứ mệnh trọng đại.
Hắn muốn thuyết phục người của Công xã Văn Minh, hoàn toàn tiêu diệt loại ý tưởng này ở giai đoạn mới bắt đầu.
Đương nhiên, vị thần nghệ thuật cũng sợ Ngụy Quân đột nhiên nhảy ra giết chết hắn.
Thực lực của vị thần chiến tranh, vị thần tình yêu và nữ thần trí tuệ cũng không thấp hơn so với hắn, Ngụy Quân ngay cả ba vị này cũng giết chết, vị thần nghệ thuật cũng không có nắm chắc bảo trụ tính mạng mình trên tay Ngụy Quân.
Nhưng điểm tốt là lần này sứ mệnh của hắn cũng không phải chiến đấu với Ngụy Quân, mà là mượn sức Công xã Văn Minh để cho chư thần sử dụng.
Cho nên hắn không cần phát sinh xung đột trực tiếp với Ngụy Quân, liền có cơ hội đạt thành mục đích.
Cái này cũng là nguyên nhân mà vị thần nghệ thuật tỏ vẻ chờ mong đối với việc này của mình.
Nhưng thật sự sau khi đến tòa thành Văn Minh, vị thần nghệ thuật vẫn hoàn toàn đề cao cảnh giác.
May mắn lần này hắn cũng không phải đang chiến đấu một mình.
Còn có thần linh khác của Tây đại lục âm thầm thủ hộ.
Cho nên vị thần nghệ thuật ổn định lại tâm thần mình, tuyên cáo với toàn bộ người tòa thành Văn Minh rằng mình đã đến.
Hơn nữa công khai tỏ thái độ: "Các con dân thân ái, ta đến để giúp các ngươi."
Thần ân mênh mông cuồn cuộn.
Vị thần nghệ thuật xuất ra đại chiêu.
Tại tòa thành Văn Minh tràn ngập người thường, rất nhiều người rất khó ngăn cản thần quang chiếu khắp vị thần nghệ thuật.
Dưới một chiêu của vị thần nghệ thuật, nháy mắt rất nhiều người thường liền lại lần nữa quỳ gối trước mặt vị thần nghệ thuật.
"Thần linh vạn tuế."
"Tín ngưỡng của chúng ta đối với thần linh thủy chung không thay đổi."
Chúng ta chỉ phản đối bóc lột của thương nhân với chúng ta, cũng không phải phản đối thần linh."
. . .
Công xã Văn Minh vừa mới thành lập, thoáng chốc liền gặp khảo nghiệm tàn khốc này.
Thần linh giáng lâm.
Bọn họ nên tiếp tục giữ thái độ như thế nào?
Lòng người ở dưới đã bắt đầu thay đổi.
Mà cao tầng Công xã Văn Minh, lúc này còn không có thống nhất tư tưởng.
Mà bây giờ, vị thần nghệ thuật lớn tiếng nói:
"Các con dân thân ái, ta lần này đến, vì giúp các ngươi chủ trì chính nghĩa. Tất nhiều yêu cầu của các ngươi hợp tình hợp lý, thần linh quyết định đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi."
Trong nháy mắt tòa thành Văn Minh đầu tiên là yên tĩnh.
Sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Rất nhiều người thật ra đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị là địch cùng với thần linh.
Mà nếu quả có thể không ra tay đánh nhau liền giải quyết vấn đề, vậy tự nhiên là chuyện tình không thể tốt hơn.
Ra tay cùng với thần linh, là khảo nghiệm quá lớn về dũng khí và năng lực của bọn họ.
Mặc dù là thắng, cũng tất nhiên là thắng thảm.
Hiện tại thần linh thế mà nguyện ý chủ động thỏa hiệp cùng bọn họ.
Cái này tự nhiên là chuyện tốt bằng trời.
Thời này khắc này, nghe được lời nói của vị thần nghệ thuật, lại có rất nhiều người ở tòa thành Văn Minh đã quỳ gối trên đất.
Dáng vóc tiều tụy nghe vị thần nghệ thuật răn dạy.
Mà vị thần nghệ thuật xác thực còn chưa có dứt lời.