Quân nơi chín suối cùng cát bụi, ta tại nhân gian tuyết trắng đầu (3)
Lục Tổng quản tự mình giải thích nói: "Giám sát ti là một cây đao sắc bén nhất trong tay bệ hạ, gần nhất bệ hạ muốn cải cách dứt khoát hẳn hoi, cho nên Giám sát ti đắc tội một nhóm người, danh tiếng trong triều dã cực kém."
Ngụy Quân: ". . ."
Ta tin ngươi mới là chuyện lạ.
Bản Thiên Đế đọc sách cũng không ít, ngươi mơ tưởng gạt ta.
Nếu ngươi nói Giám sát ti là một cây đao trong tay của ngươi, bản Thiên Đế mới vạn lần tin tưởng.
Giám sát ti là một cây đao sắc bén nhất trong tay Càn đế. . .
Loại này chuyện ma quỷ mang đi mà lừa kẻ ngốc Càn đế.
Cây đao này đã sớm sinh ra khí linh.
Sợ rằng ngươi đang lấy danh nghĩa Càn đế, để bài trừ dị kỷ, tăng cường thực lực Giám sát ti mạnh lên.
Ngụy Quân chỉ đoán đúng phân nửa.
Lục Tổng quản chấp chưởng Giám sát ti, xác thực lấy danh nghĩa Càn đế để bài trừ dị kỷ.
Nhưng mà Lục Tổng quản không phải đang khuếch trương quyền lực Giám sát ti.
Lục Tổng quản là đang gia tăng thực lực ngụy đảng.
Thanh trừ Đế đảng khỏi triều đình, để cho Đại Càn từ họ Quân biến thành họ Ngụy.
Đây mới là việc mà Lục Tổng quản đang làm.
Trong quá trình diễn ra, khẳng định sẽ có cừu hận, bất mãn, thủ đoạn của Giám sát ti cũng sẽ chẳng phải quang minh chính đại, điều này thực bình thường.
Đấu tranh chính trị, chính là ngươi chết ta sống, không nói nhân nghĩa đạo đức.
Cái nồi đen này, là muốn đội lên đầu Càn đế.
Đương nhiên, thanh danh Giám sát ti không thể tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên Lục Tổng quản tìm tới Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, lục mỗ muốn cho Giám sát ti của ta một chút chính danh, quan trọng nhất là, ta nghĩ để cho thế nhân biết, Giám sát ti ngoại trừ trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, trên dưới Giám sát ti đối với Đại Càn, cũng là trung thành và tận tâm.
Mười năm vệ quốc, dũng sĩ Giám sát ti hy sinh cũng không phải số ít, vô luận là trực tiếp ở trên chiến trường, hay là ở chiến trường phía sau kẻ địch, Giám sát ti cũng chưa từng sợ chiến.
Cuộc chiến tranh vệ quốc cuối cùng Đại Càn có thể đánh thắng, những huân chương chiến công, có một phần của Giám sát ti chúng ta.
Những huynh đệ đã từng chiến đấu này, bọn họ cần có sự tán thành.
"Mong Ngụy đại nhân nể mặt mũi của lục mỗ, cho bọn họ một cái chính danh."
Ngụy Quân nghe vậy lập tức nói: "Lục Tổng quản nói quá lời, ta nói rồi, ta viết sách soạn sử về cuộc chiến tranh vệ quốc, tất cả đều khách quan công chính. Vô luận đối phương xuất thân ra sao, lập trường, thanh danh như thế nào, chỉ cần hắn hiệu lực vì nước, lập được công lớn, ta đều sẽ cầm bút viết đúng sự thật, tuyệt không để cho bất kỳ công thần nào phải lạnh lòng."
"Đa tạ Ngụy đại nhân."
"Lục Tổng quản khách khí, việc thuộc bổn phận, không cần nói cảm ơn, mời Lục Tổng quản dẫn đường, Ngụy mỗ liền bắt đầu sưu tập tư liệu."
Lục Tổng quản nhìn về phía Ảnh Tử.
Ảnh Tử chủ động nói: "Ngụy đại nhân xin theo ta đến đây."
Rất nhanh, Ảnh Tử liền dẫn Ngụy Quân tới trước một bài vị.
"Đây là lão Tứ."
Ngụy Quân hiểu rõ.
Lục Tổng quản có chín nghĩa tử.
Lão đại Triệu Thiết Trụ, Càn đế dự định chọn làm Đề Đốc Giám sát ti đời kế tiếp.
Lão Nhị gọi là Đệ Nhị, là kẻ giết chóc nhiều nhất ở Giám sát ti. Lục Nguyên Hạo được đặt phía trước, cũng được xưng là nghĩa tử có thực lực mạnh nhất Lục Tổng quản.
Lão Tam hôn mê bất tỉnh đến nay, trở thành một người thực vật.
Mà linh bài trước mặt này, chính là lão Tứ trong cửu đại nghĩa tử của Lục Tổng quản.
Ngụy Quân khom người vái bài vị.
Ngay sau đó, Ngụy Quân tâm thần vừa động, liền thấy được phía trên bài vị hiện lên một bóng người thấp bé.
Đồng thời Ngụy Quân mẫn cảm chú ý thấy, sau khi bóng người xuất hiện ở đó, hai tay Lục Tổng quản liền bắt đầu run rẩy.
Môi mấp máy muốn nói lại thôi, ánh mắt đồng dạng biến đổi phức tạp rất nhiều.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Từ xưa đó là chuyện tình bi thương nhất nhân gian.
Hình ảnh hiện lên phía trên bài vị, là tuyệt bút được viết lại bởi Tứ đương đầu.
Đó là lá thư gửi cho Lục Tổng quản.
"Nghĩa phụ, tám ngàn dũng sĩ chúng ta đã hy sinh hầu như không còn, thế công của địch chưa giảm, tiền đồ gian nan. Nếu trận địa tồn tại, hài nhi sẽ còn sống gặp lại nghĩa phụ. Nếu trận địa thất thủ, ta sẽ chết ở chiến trường, vùi thây nơi cỏ dại."
Hốc mắt Lục Tổng quản đỏ lên, đột nhiên quay đầu.
Ngụy Quân cũng lặng lẽ thật lâu.
"Ngụy đại nhân, đây là bài vị lão Ngũ." Ảnh Tử nói.
Ngụy Quân xá một cái với bài vị Ngũ đương đầu.
Sau đó hắn đồng dạng thấy được một phong thư nhà.
Nhưng cái phong thư nhà này không phải viết cho Lục Tổng quản, mà là viết cho thê tử.
Lục Tổng quản là thái giám, nhưng mà người của Giám sát ti cũng không phải thái giám, cho nên bọn họ đều có thể cưới vợ sinh con.
Một phong thư nhà tuyệt mệnh, khiến cho Ngụy Quân lại trầm mặc.
"Lần này phụng mệnh cố thủ cổ thành, đại kế của bề trên chưa định, liên lạc với hậu phương quá xa xôi, kẻ địch hành động lại mau, hiện tại một mình phấn đấu, quyết chí hy sinh tất cả, vì công ơn dưỡng dục của quốc gia! Vì nước chết trận, vô cùng hiển hách. Người nhớ thương, hãy phụng dưỡng nghĩa phụ còn sống. Cuộc sống mẫu tử các ngươi sau này, càng thêm thống khổ.
Nhưng con của chúng ta cực kỳ thông tuệ, tương lai sẽ có đại thành. Ngươi chỉ khổ vài năm, có thể có phúc, ắt sẽ đến ngày dương danh nổi tiếng, hy vọng chớ nhớ mong ta. Nghĩa phụ cũng ở tiền tuyến, không cần phải nghe."
Lục Tổng quản thật sự lần đầu tiên nhìn thấy cái phong thư này.
Ngụy Quân nhìn về phía Lục Tổng quản.
Đây là đầu lĩnh đặc vụ lãnh huyết vô tình trong mắt thế nhân, ngay tại trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, liền giống như già đi mười tuổi.
Tóc vốn dĩ có màu đen xám, hiện tại đã bắt đầu xuất hiện màu hoa râm.
Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, ai bảo thương con không trượng phu?
Từ xưa đến nay, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vốn là nỗi đau lớn nhất.
Nước mắt Lục Tổng quản vẫn còn, nhưng trên mặt lại đang cười.
Tươi cười tràn ngập kiêu ngạo.
"Đề Đốc, ngươi. . ."
Ảnh Tử nhìn thấy Lục Tổng quản thế mà chớp mắt một cái đã bạc đầu, nhất thời trong lòng đau xót.
Lục Tổng quản có chín nghĩa tử, cũng chẳng khác nào là chín hài tử của hắn.
Nhưng mà chín người này chung quy là được Lục Tổng quản nuôi lớn, không phải được hắn nuôi lớn.
Cho nên tuy Ảnh Tử cũng coi như thân mật với bọn họ, nhưng dù sao vẫn còn cách một tầng.
Hắn sẽ không cảm nhận được nỗi đau mất nhi tử rõ ràng như vậy.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy biến hóa của Lục Tổng quản, Ảnh Tử cũng bị cảm động lây, cảm nhận được Lục Tổng nỗi đau mất nhi tử.