Lần đầu tiên nói dối thấu trời, để cho thế giới cuốn theo chiều gió (4)
Dù sao bên Cơ Soái đã tung ra hết tinh nhuệ, hơn nữa đã tính toán cả những tình huống Tây đại lục có khả năng xuất hiện viện binh. Thật sự nếu có người gấp rút tiếp viện kịp thời, Cơ Soái cũng có chuẩn bị hậu chiêu chờ đón bọn họ.
Nhưng mà hậu chiêu chuẩn bị của Cơ Soái đối với viện binh hữu dụng, nhưng đối với thần linh mà nói là vô dụng.
Ngày hôm đó, thiên hậu và nữ thần trí tuệ hoàn toàn có thể nhúng tay vào việc này, cho nên có thể bảo vệ toàn bộ Tây Kinh thành.
Các nàng có thực lực này.
Lúc ấy các nàng cũng cũng không có bị sự tình khác ràng buộc níu chân, hoàn toàn có thời gian ra tay.
Nhưng thiên hậu bị nữ thần trí tuệ thuyết phục.
Thần linh cần tín ngưỡng.
Cho nên thần linh cần con dân cảm nhận được sợ hãi và bất an.
Nếu con dân không cần tín ngưỡng thần linh dưới sự cai trị của thần linh, có thể đủ tự bảo vệ mình, tự cung tự cấp, an cư lạc nghiệp.
Vậy bọn họ vì cái gì còn muốn thờ phụng thần linh?
Quan hệ thần linh và con dân, nói đến cùng cũng là một mối quan hệ cung cầu.
Bất kỳ thần linh nào cũng muốn niềm tín ngưỡng khiết nhất không liên quan đến lợi ích.
Nhưng mà toàn bộ thần linh đều biết nói, tín ngưỡng như vậy có thể ngộ chứ không thể cầu.
Càng nhiều tín ngưỡng, bằng cách cầu thần ban cho hy vọng thần che chở phù hộ bọn họ, do đó sinh ra.
Cho nên, muốn thu hoạch tốt loại này tín ngưỡng, thì không có thể để cho các con dân quá sung sướng.
Dưỡng khấu tự trọng - thiên hậu từ lời khuyên bảo của nữ thần trí tuệ chỉ nghe ra bốn chữ này.
Nàng cho rằng thực có đạo lý.
Cho nên, ngày đó Cơ Soái đồ thành, thiên hậu lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Giờ phút này, từ trên cao quan sát chỗ phế tích nguyên thành Tây Kinh, nhìn phía trên phế tích, có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng Tây đại lục tới rồi đang không ngừng khóc, thiên hậu cũng không có xúc động gì.
Ngược lại mười phần vui mừng.
"Nếu chúng ta giờ phút này giáng xuống thần ân, nhất định có thể thu hoạch rất nhiều tín ngưỡng." Thiên hậu nói.
Thần linh cùng phàm nhân đứng ở độ cao hoàn toàn khác nhau.
Cho nên cái nhìn của bọn họ đối với thế giới cũng hoàn toàn khác nhau.
Đối với cái nhìn của thiên hậu, nữ thần trí tuệ chỉ khẽ cười một tiếng, phụ họa nói: "Thiên hậu cứ tự nhiên, ngài xác thực cần nhiều tín ngưỡng, đến chấp chưởng toàn bộ chúng thần điện."
"Cũng nhờ có ngươi bày mưu kế cho ta."
Thiên hậu đối với nữ thần trí tuệ mười phần thưởng thức.
Nếu không phải nữ thần trí tuệ tự nguyện làm quân sư của nàng, nàng không có cơ hội báo thù thần vương.
Hiện tại nữ thần trí tuệ còn suy xét cho thực lực của nàng, điều này càng làm cho thiên hậu cảm khái, thiên quân dễ có, quân sư như nữ thần trí tuệ khó cầu nha.
Nếu nữ thần trí tuệ khổ tâm mưu tính kế hoạch vì nàng như vậy, thiên hậu sau cũng không có chối từ.
Nàng quyết đoán giáng xuống thần ân.
Vì thế tất cả phát sinh kế tiếp cứ tự nhiên như vậy.
Mọi người phủ phục ở trên đất, hướng thiên hậu tỏ vẻ thần phục, cũng dâng lên tín ngưỡng của mình.
Thiên hậu đạt được mục đích của chính mình, rất hài lòng vừa ý.
Nữ thần trí tuệ vẫn ẩn trong bóng tối như trước, công thành lui thân.
Chỉ là, nữ thần trí tuệ cũng không có bất ngờ và vui sướng.
Ngược lại cảm thấy có một chút nguy cơ ẩn hiện.
Nói chung là cái cảm giác này dường như tất cả có chút quá mức thuận lợi.
Ngụy Quân nói chuyện này là nguyên nhân vì hắn, nhưng nữ thần trí tuệ không tin.
Ánh mắt nữ thần trí tuệ dừng ở trên người thế nhân đang triều bái thiên hậu, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Vô luận có cái gì không thích hợp, tóm lại, thiên hậu khẳng định sẽ chắn ở phía trước của nàng.
Nàng tận tâm như vậy hết sức trợ giúp thiên hậu trở nên mạnh mẽ, nếu thật sự có nguy hiểm giáng lâm, thiên hậu hẳn là cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Nhưng mà nửa ngày sau, nữ thần trí tuệ liền cảm giác vận mệnh mình vẫn còn nhỏ nhoi.
Trí tuệ của mình, cũng thật sự rất có hạn.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, tính kế hiển nhiên vô lực như vậy.
Nửa ngày sau, bọn họ trở về Thần Sơn.
Thiên hậu phải ở chúng thần điện, tự mình lên ngôi.
Sau đó.
Bọn họ đi vào chúng thần điện.
Thấy được cảnh tượng giống hệt ngày xưa:
Thần vương đang ngồi ở trên vương vị của mình, quan sát thiên hậu và nữ thần trí tuệ.
Mười hai chủ thần của chúng thần điện, giờ phút này vài vị khác cũng đều đang quay đầu, nhìn thiên hậu và nữ thần trí tuệ.
Bao gồm vài vị thần linh đã bị giết ở bên trong cuộc nội loạn.
Giờ phút này đều ung dung xuất hiện ở trong chúng thần điện.
Thiên hậu và nữ thần trí tuệ nháy mắt liền bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
Đến cảnh giới thần linh, đã không có khả năng xuất hiện ảo giác.
Hơn nữa bọn họ cảm ứng một chút, những thần linh này - thế mà tất cả đều là thật.
Trong lòng nữ thần trí tuệ kinh hãi muốn chết, nhưng nàng mạnh mẽ khống chế được mình, bất động thanh sắc lùi ra phía sau thiên hậu.
Thiên hậu không có phản ứng linh mẫn như nữ thần trí tuệ.
Nàng nhìn thần vương ngồi ở trên vương vị quan sát mình, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy: "Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là ai?"
Thần vương nhìn đã muốn dọa thiên hậu chết khiếp, khóe miệng nhếch lên một chút thản nhiên tươi cười.
"Ta là Thần Vương số 1."
Thiên hậu: "? ? ?"
Nữ thần trí tuệ tâm thần chấn động.
Nàng dường như đoán được rất nhiều điều.
Nhưng lại không dám tiếp tục đoán nữa.
"Thiên hậu, trở lại trên chỗ ngồi của ngươi đi."
Trong lời nói của thần vương số 1 mang theo một loại vận luật khó hiểu: "Cập nhật một chút ký ức thiên hậu, sau đó một lần nữa trồng lại ký ức cố hữu cho nàng."
Ngay sau đó.
Nữ thần trí tuệ nhìn thấy thân thể thiên hậu giật mình một cái.
Sau đó, thiên hậu liền về tới chỗ ngồi của mình.
Hơn nữa kinh ngạc nhìn nàng.
"Trí tuệ, ngươi đứng đó làm cái gì?" Thiên hậu nghi hoặc nói.
Tay chân nữ thần trí tuệ lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt.
Trong lòng của nàng sinh ra sợ hãi thật lớn.
"Ta. . . Ta là nữ thần trí tuệ số mấy?" Nữ thần trí tuệ run giọng hỏi.
Trong mắt Thần Vương số 1 hiện lên một chút tán thưởng: "Nhân cách bản ngã của ngươi thế mà đã thức tỉnh rồi, không tồi, tương đối không tồi."
"Thì ra, chúng thần đều có thể bị thay thế, chúng ta chỉ là những sản phẩm có thể đổi mới bất cứ lúc nào." Nữ thần trí tuệ dũng cảm nhìn về phía thần vương số 1, hỏi: "Là ai đang thao túng tất cả chuyện này? Các ngươi đã có thực lực mang mọi người đều đùa bỡn trong lòng bàn tay, cần gì phải phiền toái như vậy?"