Là người là quỷ đều xuất hiện, Thiên Đế Càn đế cùng bị đánh (1)
Gió biển tháng Mười, từ tây sang đông, băng qua đại dương vô tận, dẫn theo sát khí lạnh lẽo, thổi quét Đại Càn.
Màn đêm buông xuống trấn tây thành, bao phủ lên ánh đèn đuốc của ngàn vạn ngôi nhà.
Trong căn phòng sáng nhất, có hai hàng người đang ngồi.
Tất cả đều là người quan trọng của triều đình Đại Càn.
Nếu lúc này có thể trồng một đám mây nấm xử lý hết tất cả mọi người ở đây, không nói Đại Càn hoàn toàn tê liệt, ít nhất cũng muốn tổn thất một phần ba thực lực, thậm chí càng nhiều hơn.
Dù sao Cơ Soái là đệ nhất nhân quân đội Đại Càn.
Lục Tổng quản là đặc vụ đầu lĩnh Đại Càn.
Trấn Tây Vương là đại lão có chiến công huy hoàng nhất hoàng thất Đại Càn.
Mà Ngụy Quân là lãnh tụ tinh thần Đại Càn.
Càng không cần phải nói, tham dự hội nghị còn có quan viên khác của triều đình Đại Càn và trụ cột vững vàng của quân đội.
Ở đây xem ra đều là những người mà Cơ Soái và Lục Tổng quản, tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Cho nên mới gọi bọn họ tới cùng nhau họp.
Về phần Ngụy Quân... Hắn khẳng định là không có ý kiến.
Ngụy Quân liền cho tới bây giờ không nghĩ tới phải có ý thức giữ bí mật gì.
Ngụy Quân ngay cả chết còn không sợ, còn sợ có người để lộ bí mật?
Ngụy Quân thậm chí ước gì có người để lộ bí mật.
Sau đó có người vì giữ bí mật, lại đến giết chết hắn.
Đáng tiếc, cái này không quá có khả năng.
Bởi vì người đang ngồi ở đây xác thực đều đáng giá tín nhiệm.
Mà Ngụy Quân cũng không làm được cái loại chuyện ép buộc loạn lên chỉ vì mình muốn chết.
Chẳng sợ Ngụy Quân thật ra có thể nắm chắc thu thập cục diện rối rắm.
Nhưng mà có một số sự tình, Ngụy Quân chính là làm không được.
Thật sự muốn chết, biện pháp khẳng định còn nhiều mà.
Cái khác không nói, Ngụy Quân cướp hết tất cả lão bà của những người ngồi đây, muốn chết còn không phải phút mốt hay sao?
Ngay cả lý do phản kháng cũng bỏ qua luôn.
Nhưng Ngụy Quân đến cùng vẫn là Ngụy Quân.
Nếu hắn vì đạt được mục đích liền không từ thủ đoạn, thì trở thành Đạo Tổ rồi.
Thiên Đế sở dĩ là Thiên Đế, bởi vì Thiên Đế có đạo của riêng mình.
Ngụy Quân có thể đi đường tắt, hắn biết đường nào có thể đi nhanh đến thành công hơn.
Nhưng hắn không làm vậy.
Sinh ra làm người, hắn có kiêu ngạo và điểm mấu chốt của mình.
Cũng may Ngụy Quân hiện tại cũng không phải thực lo lắng.
Bởi vì từ khi hắn xem cảnh tượng tiểu lục hồi tưởng trong quá khứ, hắn cảm giác được một ít khí tức khủng bố quen thuộc.
Ngụy Quân nhắm chừng không có gì bất ngờ xảy ra, nước Tây đại lục sẽ sâu hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nhắm chừng hệ thống chiến lực của Tây đại lục hiện tại rất nhanh sẽ bị đổi mới, sau đó xuất hiện một đám siêu cấp cao thủ có thể dễ dàng giết chết hắn lúc này, đây sẽ là một sự kiện có khả năng xảy ra rất cao.
Cho nên, hắn muốn chết là sẽ không quá khó khăn.
Khó khăn là những người trợ giúp Cơ Soái này.
Cơ Soái hiện tại quả thật là vẻ mặt u sầu.
Hắn thuật lại một lần với mọi người những chuyện mà Lục Tổng quản đã nói với hắn, sau đó nói: "Tình huống đại khái là như thế, các vị đều là lương đống Đại Càn, cũng là những người được Cơ Trường Không ta tuyệt đối tin tưởng. Hôm nay triệu tập mọi người đến cùng nhau, cũng là vì để cho mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, tranh thủ thảo luận ra một kế sách hữu dụng có thể đối phó."
Nghe Cơ Soái giảng thuật xong, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng.
Đây là tình huống Ngụy Quân cũng vừa mới phát hiện, đề cập đến thần linh, trước đây bọn họ cũng không ai có thể biết được.
Tin tức đến quá mức đột ngột, thực lực của đối phương lại viễn siêu mình, muốn tìm ra cách đối phó chống lại, nói dễ hơn làm?
Không có người nói chuyện.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, trí tuệ có thể nổi lên tác dụng thường thường rất nhỏ.
Hơn nữa bọn họ đột nhiên biết được những chuyện này, căn bản không có thời gian suy nghĩ thấu đáo.
Nhìn thấy mọi người đều không nói lời nào, Cơ Soái chủ động điểm tướng: "Trấn Tây Vương, ngài là vách chắn phòng tuyến thứ nhất dọc bờ biển tây Đại Càn chúng ta. Nếu Tây đại lục lại xuất binh, ngài cũng sẽ là người đứng mũi chịu sào. Đối với việc này, ngài có cái ý tưởng gì?"
Trấn Tây Vương cười khổ: "Ta chỉ có một ý tưởng - hy vọng Ngụy đại nhân phán đoán là giả."
"Thà rằng tin là có, không thể tin là không." Cơ Soái nghiêm nghị nói: "Chúng ta không thể mang hy vọng quốc gia ký thác ở trên may mắn, phải có dự án ứng đối tất cả khả năng, phải cam đoan nếu như Đại Càn một ngày kia thật sự gặp phải loại tình huống này, không đến mức thúc thủ vô sách."
"Cơ Soái, đạo lý ta cũng biết, nhưng nếu Ngụy đại nhân phán đoán là thật, vậy thực lực của đối phương liền vượt qua chúng ta nhiều lắm." Trấn Tây Vương bất đắc dĩ nói: "Bổn vương không sợ chết, nhưng ở đây loại thực lực chênh lệch thật lớn trước mặt, mặc dù là liều chết phản kích, có thể tạo thành lực sát thương với đối phương cũng là có hạn. Năm đó vì giết chết vị thần kia, Đại Càn chúng ta trả giá bao nhiêu vẫn còn rành rành trước mắt."
Hôm nay mọi người ở đây, cũng không phải tất cả mọi người đều rõ ràng sau khi Kiếm Thần năm đó giết thần thành công đã phải trả một cái giá thật lớn.
Cho nên bọn họ không thể hoàn toàn lý giải lời nói của Trấn Tây Vương.
Nhưng có một nửa người biết chuyện này.
Nghe thấy Trấn Tây Vương nói như vậy, bọn họ cũng nháy mắt nghĩ tới năm đó.
Tiền Thái tử, được công nhận là người kế thừa hoàn mỹ của Đại Càn, chủ động hy sinh bản thân vì giết thần.
Thiết huyết cứu quốc hội, một người tuổi trẻ tài cao được mọi người ký thác hy vọng, tất cả cũng đều trở thành một cái mẫu số đồ thần.
Còn có mấy ngàn binh sĩ, cộng thêm Kiếm Thần cơ bản đã đạt tới cực hạn nhân gian, giới tu hành công nhận người tu hành đỉnh phong nhất.
Đủ loại nhân tố hội tụ cùng một chỗ, điều kiện tiên quyết phải trả giá hy sinh thật lớn, mới miễn cưỡng giết chết vị thần đó.
Mà nếu như có rất nhiều thần như vậy.
Nước Tây đại lục còn sâu hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Và bọn họ đánh giá thực lực hai bên địch ta thì kết cuộc hoàn toàn thất bại, họ phải tính toán lại từ đầu một lần nữa.
Đây là một loại chênh lệch làm cho người ta tuyệt vọng.
Bởi vì bên Đại Càn này là người.
Mà đối phương rất có khả năng là thần.