Ngụy đại nhân đa mưu túc trí (3)
Ma Quân tò mò hỏi: "Vĩ nhân này là ai?"
Ngụy Quân chân thật nói: "Ngụy tử."
Ma Quân: "..."
Nàng đọc sách ít.
Nhưng nàng cũng nghe ra, "Ngụy tử" trong miệng Ngụy Quân chỉ là chính hắn.
Thực là chưa thấy qua người vô liêm sỉ như thế.
Cho nên Ma Quân cũng không biết nói gì.
Đối với cái này Ngụy Quân thật ra cũng cười đắc ý.
Hoàn hảo.
Chỉ ở trước mặt mèo sủng vật này, Ngụy Quân còn có thể bảo trì cảm giác về sự ưu việt ở trên chỉ số thông minh.
Ma Quân quả nhiên đáng yêu hơn so với Lục Tổng quản Cơ Soái đám Lang Gia bảng này.
Trách không được hắn thích Ma Quân nhất.
Tâm tình hơi chút sáng sủa một chút, nhưng buồn bực Lục Tổng quản vừa rồi gây cho hắn còn chưa có hoàn toàn tán đi.
Ngụy Quân thả Ma Quân, quyết định đi ra bên ngoài một chút.
Một bên thả mèo, một bên tản bộ, giải sầu một chút tâm tình buồn bực hiện tại.
Kết quả chưa đi hai bước, hắn đã thấy được Cơ Soái đang nói chuyện cùng Cơ Lăng Sương.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Quân, Cơ Soái khoát tay áo, lại có thể chủ động mở rộng kết giới cách âm của mình.
Sau đó Cơ Soái nói với Cơ Lăng Sương: "Lăng sương, vi phụ hiện tại không lo lắng cho bản thân, bởi vì ta đã vị cực nhân thần. Cũng không lo lắng vận mệnh quốc gia, bởi vì thế đại tranh, vận mệnh quốc gia chỉ có thể giết ra một cái tương lai, cúc cung tận tụy đến chết cũng được. Vi phụ hiện tại lo lắng nhất, là đứa nhỏ các con không thể thành tài. Tục ngữ đã nói, đại trượng phu khó tránh khỏi thê bất hiền tử bất hiếu. Vi phụ con nhiều, cũng không rảnh tự tay dạy cho từng người một, con hiện tại là trưởng tỷ, phải nhận lấy trách nhiệm, bản thân cũng phải trưởng thành nhanh một chút."
Cơ Lăng Sương nghiêm nghị gật đầu.
"Học tập Ngụy đại nhân nhiều hơn." Cơ Soái chỉ vào Ngụy Quân nói: "Ngụy đại nhân trước đó ở trong mắt ta, còn chưa có trưởng thành như con, là người giống như Dương đại soái, am hiểu mưu quốc, gãy ở mưu thân, đối với chính trị cùng quan trường quả thực không biết gì cả, quả thực giống như là một tên ngốc. Nhưng mà Ngụy đại nhân hiện tại đã tiến bộ rõ ràng, ở trên hội nghị hôm nay, Ngụy đại nhân phối hợp cùng vi phụ hết sức liền lạc. Chúng ta trước đó không có diễn luyện gì, nhưng lại có thể đạt thành ăn ý không cần nói gì, đây mới là cao thủ chân chính. Ta ăn ngủ ở quan trường mấy chục năm, mới có lão luyện như vậy. Ngụy đại nhân chỉ một đêm trình độ đã có thể đột nhiên tăng mạnh, thật sự là làm người ta kinh diễm. Ngụy đại nhân có giác ngộ này, lấy tài trí thông minh của hắn, ta tin tưởng ngày sau hắn ít nhất có thể bình an mấy chục năm."
Cơ Lăng Sương ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân nhất thời giống như ngẩng nhìn núi cao.
Về phần Ngụy Quân, hắn nhìn Cơ Soái, thực muốn đánh người.
Đám Lang Gia bảng các người mắng chửi người cũng quá ô uế.
Không cần vũ nhục người ta như vậy chứ.
Cơ Soái khích lệ còn chưa có chấm dứt.
Hắn thậm chí chủ động chắp tay về phía Ngụy Quân nói: "Ngụy đại nhân, nhìn thấy ngươi rốt cuộc học được bảo hộ bản thân, Cơ mỗ trong lòng rất an ủi. Trước đây ngươi cái gì cũng tốt, chính là làm việc quá xúc động. May mắn, ngươi hiện tại đã lột xác, rốt cuộc ý thức được còn sống là quan trọng hơn so với tất cả."
Ngụy Quân gượng ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Cơ Soái ngươi quá khen, thật ra ta lúc ấy thực không nghĩ nhiều như vậy."
Cơ Soái cười không nổi: "Rõ ràng, Cơ mỗ rõ ràng. Không sai, biểu diễn là một loại tu dưỡng xâm nhập cốt tủy, nhưng bổn soái không nghĩ tới Ngụy đại nhân một khi nghĩ thông suốt, thế mà có thể trưởng thành nhanh như vậy, lại có thể thời khắc bảo trì cảnh giác. Lợi hại, anh hùng xuất thiếu niên mà."
Ngụy Quân: "..."
Chịu không nổi mà.
Hắn chắp tay qua loa cùng Cơ Soái, sau đó nhanh rời khỏi.
Nói thêm cái gì nữa, Ngụy Quân thật sự lo lắng hắn sẽ bị Cơ Soái làm cho tức sinh bệnh gì đó.
Tức ra bệnh cũng không quan trọng.
Chỉ sợ là tức không chết bản thân.
Vậy quá khó tiếp thu rồi.
Nhìn bóng lưng Ngụy Quân có chút "chạy trối chết", Cơ Soái trên mặt khó nén tán thưởng.
"Lăng Sương, con học được không?" Cơ Soái chủ động “dò bài” ái nữ của mình.
Cơ Lăng Sương tập trung một chút, sau đó nói: "Phụ thân là nói Ngụy đại nhân cho dù là nói chuyện phiếm cùng phụ thân, vẫn bảo trì cẩn thận sao?"
"Không sai." Cơ Soái hài lòng nói: "Ngụy đại nhân trước đó cái gì cũng tốt, chỉ là quá xúc động. Hiện tại hắn rốt cuộc đã học được bảo hộ bản thân, hơn nữa ở trước mặt vi phụ cũng bất động thanh sắc. Đều nói cách biệt ba ngày đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, Ngụy đại nhân quả thật đã làm cho vi phụ nhìn với cặp mắt khác xưa, con về sau học nhiều chút."
Cơ Lăng Sương vui lòng phục tùng: "Nữ nhi thụ giáo, về sau nhất định học tập Ngụy đại nhân nhiều hơn."
Ngụy Quân ở phía trước lảo đảo một cái.
Hắn nghe được.
Sau đó lại nghe thấy Cơ Soái đưa ra lời bình: "Diễn kỹ này của Ngụy đại nhân... Cũng đã có vài phần hỏa hầu. Khó được, thật sự là khó được, lão Lục cùng Thượng Quan cũng chỉ là trình độ này."
Ngụy Quân: "..."
Hắn cảm giác đám người này hiểu lầm đối với mình đã thật sâu rồi.
Hắn thật ra không hiểu lầm đám Lang Gia bảng này.
Tên nào cũng chỉ có âm hơn chứ không kém.
Nhưng đám Lang Gia bảng này lại nghĩ về hắn quá lợi hại rồi.
Bản Thiên Đế luôn luôn thành thực, nói tất cả đều là lời nói ở trên mặt chữ, ý tứ cũng đều là ý tứ ở trên mặt chữ.
Các ngươi sao lại nghĩ nhiều như vậy chứ?
Tư tưởng sẽ không thể đơn thuần một chút sao?
Ngụy Quân quá thất vọng.
Hắn cảm giác trên thế giới này không có ai hiểu được hắn.
Ma Quân lúc này vừa đúng lúc đến một câu: "Ngụy Quân, tri âm của ngươi thật là nhiều mà, Cơ Trường Không cùng Lục Khiêm hẳn đều là tri âm của ngươi, bọn họ lại có thể nhìn tâm tư của ngươi rõ ràng như vậy, quả thực giống như con giun trong bụng ngươi vậy."
Ngụy Quân: "... Bọn họ không xứng là tri âm của ta."
Một đám Lang Gia bảng.
Tư tưởng của bản Thiên Đế cũng không phức tạp như bọn họ.
Ma Quân thực kinh ngạc: "Cáp? Bọn họ còn không xứng làm tri âm của ngươi? Vậy ai là tri âm của ngươi?"
"Hắn xa ở kinh thành, trong thiên hạ, nếu nói có tri âm mà nói, vậy cũng chỉ có Tứ hoàng tử mới xứng làm tri âm của ta." Ngụy Quân chân thật nói.
Từ sau khi hắn bắt đầu cầu chết, chỉ có Tứ hoàng tử là không xem vào tạp niệm gì chỉ muốn hắn chết.
Ngay cả Càn đế hiện tại thái độ đối với hắn cũng thực phân liệt, lại vẫn phóng thích thiện ý đối với hắn.
Chỉ có Tứ hoàng tử —— không quên sơ tâm, thủy chung kiên trì ý tưởng giết chết Ngụy Quân không lay chuyển.