Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700. Tri Kỷ Thượng Vị, Ngụy Quân Mừng Như Điên (3)

Chương 700. Tri kỷ thượng vị, Ngụy Quân mừng như điên (3) Chương 700. Tri kỷ thượng vị, Ngụy Quân mừng như điên (3)

Tri kỷ thượng vị, Ngụy Quân mừng như điên (3)

Nhưng Đại Càn hiện tại vẫn là quốc gia đế chế, mà không phải một quốc gia phân rõ phải trái.

Tứ hoàng tử sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: "Minh châu, ta không phải ở thương lượng cùng ngươi, mà là đang mệnh lệnh ngươi."

Ngay cả "Hoàng tỷ" cũng không kêu.

Minh Châu công chúa trong mắt vẻ giận dữ chợt lóe.

Ở trước đây, Tứ hoàng tử thậm chí không đáng nàng liếc mắt xem trọng một cái.

Đổi thành Đại Hoàng tử hoặc là Nhị hoàng tử còn tạm.

Nhưng hiện tại, bởi vì một đạo thánh chỉ của Càn đế, Tứ hoàng tử thế mà có thể trong nháy mắt vênh mặt hất hàm sai khiến đối với nàng.

Giờ khắc này Minh Châu công chúa, cũng cảm nhận được đế chế Đại Càn không công bình.

Nhưng nàng nhịn.

Tứ hoàng tử vừa mới thượng vị, đúng là thời điểm cần lập uy.

Nàng không thể chủ động đưa cổ lên.

Hơn nữa, cho dù Đỗ Uy thật sự có liên quan cùng an toàn của Càn đế, vậy gặp chuyện không may nói đến cũng là cha ruột của Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử đã không quan tâm, nàng còn gấp cái gì?

"Ta sau khi về phủ sẽ cho người thả Đỗ Uy ra."

Minh Châu công chúa lựa chọn lui một bước.

Không khí khẩn trưởng trên Kim Loan điện chợt buông lỏng.

Tứ hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Minh Châu công chúa thật nếu giằng co, hắn thật đúng là không dễ xuống đài.

Về phần lấy Minh Châu công chúa giết gà dọa khỉ. . . Hắn thật ra muốn, cũng thật nếu làm như vậy, hắn cũng không nắm chắc Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái nhất định sẽ ủng hộ hắn.

Đơn luận năng lượng ở trong triều, Minh Châu công chúa là treo lên đánh hắn.

Nếu Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái không phối hợp với hắn, chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ của Càn đế, hắn biết mình rất khó có thể động tới Minh Châu công chúa.

Thậm chí nói không chừng sẽ để cho Minh Châu công chúa thuận thế làm một cái "Thanh quân trắc" .

Đương nhiên, làm như vậy Minh Châu công chúa mình cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.

Trước mắt chính là hai bên đều có cố kỵ.

Cho nên Minh Châu công chúa chủ động lui một bước, hắn cũng thả lỏng một hơi.

Giai đoạn hiện tại, Đại Càn cần nhất vẫn là ổn định.

Hắn cần nhất là từ trong miệng Đỗ Uy biết được chân tướng:

Càn đế đột nhiên gặp chuyện không may, đến cùng có quan hệ gì với Đỗ Uy hay không?

Cái này trực tiếp quyết định thái độ đối với Tây đại lục ngày sau.

Cho nên, hắn cần Đỗ Uy nhanh chóng rời khỏi từ trong tay Minh Châu công chúa.

Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người đều cần tiêu hóa một chút.

Trong Kim Loan điện rất nhanh đã người đi nhà trống.

Minh Châu công chúa ở trên đường về phủ, bị Đại Hoàng tử gọi lại.

"Minh Châu, có để ý ta đi qua phủ kiếm chén uống rượu không?" Đại Hoàng tử nói.

Minh Châu công chúa liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử một cái, thản nhiên nói: "Ta thật ra không ngại, nhưng ngươi sẽ không sợ bị lão Tứ ghi nhớ?"

"Hai người chúng ta, hắn nếu muốn ghi nhớ, chúng ta không đi cùng một chỗ, cũng là sẽ bị ghi nhớ." Đại Hoàng tử nói thực trắng ra.

Cảm tình giữa hắn cùng Nhị hoàng tử vẫn là không tệ.

Nhị hoàng tử đối với đại ca như hắn cũng luôn luôn tôn kính thậm chí là kính nể.

Nhưng Tứ hoàng tử. . . là thật không có tình nghĩa huynh đệ gì.

Bởi vì tuổi kém có chút lớn.

Hắn cũng không có thời gian mà giao hảo cùng mỗi một người trong hoàng thất.

Cho nên Đại Hoàng tử nói đến Tứ hoàng tử, cũng không phải thực khách khí.

Đại Hoàng tử đã nói đến mức này, Minh Châu công chúa tự nhiên sẽ không lại cự ở ngoài cửa.

Có chút lời nói, nàng là có thể nói cùng Đại Hoàng tử.

"Ta nghĩ Tử Thần sẽ thượng vị, cũng có nghĩ ngươi sẽ thượng vị, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ là lão Tứ." Minh Châu công chúa lắc đầu nói: "Tử Thần tuy tâm tư nhiều chút, nhưng bản tính thuần lương. Ngươi giao hảo cùng đại ca của ta, đối đãi thủy chung cũng có vài phần thân tình. Duy chỉ có lão Tứ, người này. . ."

Nói tới cuối cùng, Minh Châu công chúa do dự một chút.

Đại Hoàng tử hỏi: "Lão Tứ hắn thì sao? Ngươi cũng biết, ta không quá thân với lão Tứ."

Hắn rất thân với tiền Thái tử.

Giao tình cùng Minh Châu công chúa cũng ổn.

Cùng Nhị hoàng tử cũng là huynh hữu đệ cung.

Nhưng sau lại bị Càn đế khu trục rời kinh.

Đệ đệ muội muội khác, hắn thật sự không quen.

Tự nhiên cũng sẽ không có cảm tình gì.

Minh Châu công chúa nhớ lại một chút những gì mà Tứ hoàng tử làm trước đó, buồn bã nói: "Lão Tứ này, quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mười phần lạnh lùng. Hắn chỉ làm chuyện có lợi đối với hắn, ta nhìn không ra nguyên tắc gì từ trên người hắn. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, ta đoán hắn thậm chí có thể bảo hổ lột da."

"Người theo chủ nghĩa thực tế?" Đại Hoàng tử có chút suy nghĩ.

Hắn trước đó hiệu lực dưới trướng Trấn Tây Vương, tiếp xúc rất nhiều với Tây đại lục, cho nên cũng học tập rất nhiều danh từ Tây đại lục.

"Nói như vậy, lão Tứ cũng khả năng có thể làm một minh quân." Đại Hoàng tử nói.

Minh Châu công chúa cười lạnh nói: "Nhị thúc sinh tử chưa biết, hắn hôm nay đã muốn thả Đỗ Uy ra, lạnh lùng có thể thấy được. Hơn nữa trước đó xưng hô ta là 'Hoàng tỷ', sau khi trở mặt nháy mắt xưng hô ta là 'Minh Châu' . Là người lấy oán trả ơn, đắc chí liền càn rỡ. Người như thế, ngươi thật sự cho rằng hắn có thể làm một minh quân?"

Dù sao nàng là không tin.

Đại Hoàng tử khẽ thở dài: "Ta thấy như thế nào không quan trọng, quan trọng là hiện tại lão Tứ đã là người thừa kế."

"Thật không biết Nhị thúc là nghĩ như thế nào."

Minh Châu công chúa đến giờ cũng nghĩ không thông.

Mà Đại Hoàng tử lại nhắc tới một chuyện khác: "Minh Châu, trước đây ngươi lập nhiều chiến công ở trong chiến tranh vệ quốc, mới có thanh danh cùng địa vị như hôm nay. Kết quả một đạo thánh chỉ của phụ hoàng xuống, lão Tứ không có lập được công huân gì cũng có thể leo lên trên đầu của ngươi, thực không cam lòng chứ?"

Minh Châu công chúa nghe vậy nháy mắt cảnh giác nhìn về phía Đại Hoàng tử: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

Đại Hoàng tử khẽ cười nói: "Không có ý gì, ta chỉ có chút cảm khái."

"Cảm khái cái gì?"

"Cảm khái Ngụy Quân nói quả nhiên là đúng, chúng ta ở đối kháng liên minh người tu chân, không muốn để cho liên minh người tu chân ở Đại Càn có được đặc quyền. Còn đối với bản thân hoàng tộc chúng ta, đối với Đại Càn mà nói không phải vẫn là giai cấp có đặc quyền sao? Vô luận chúng ta có cố gắng, lập công lao có nhiều, bệ hạ nói ngươi không được, ngươi sẽ không được. Bệ hạ nói một người được, chẳng sợ hắn tấc công chưa lập, chúng ta vẫn phải làm thủ hạ của hắn. Minh Châu, ngươi nói loại tình huống này hợp lý sao?" Đại Hoàng tử hỏi.

Bình Luận (0)
Comment