Sau khi ta chết, quản chi hồng thủy ngập trời (1)
Cơ Soái liếc mắt nhìn Cơ Lăng Sương một cái, khóe miệng nhếch lên hỏi: "Rất đơn giản, trước đây bệ hạ kiêng kị ta, con cho rằng hắn đang kiêng kị cái gì của ta?"
"Kiêng kị uy vọng của phụ thân ở trong quân, có thể tạo thành uy hiếp cho bệ hạ."
"Vậy triều đình hiện tại có một số người kiêng kị Trấn Tây Vương, là đang kiêng kị cái gì?"
"Tự nhiên là kiêng kị Trấn Tây Vương muốn mưu triều soán vị, không có thần phục."
"Cha là làm thế nào?"
Cơ Lăng Sương có chút hiểu ra: "Phụ thân, ý của người là nói, triều đình hoài nghi chúng ta hay không căn bản là không quan trọng."
"Quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, thời điểm triều đình hoài nghi ngươi muốn mưu phản, ngươi tốt nhất thật sự có thực lực mưu phản, hơn nữa nhớ rõ mình là người có thể phản kháng."
Cơ Soái cười lạnh một tiếng, rồi nói: "Cứ nhìn xem đi, những người này nháo lợi hại, mà nếu Trấn Tây Vương không trở về kinh, bổn soái không ra tay, ai còn có thể làm gì được Trấn Tây Vương?"
Hắn sở dĩ ngồi ổn đài câu cá ở thành Thiên Nguyên, là vì hắn căn bản không lo lắng.
Lấy uy vọng của Trấn Tây Vương lúc này, cho dù hắn kéo cờ tạo phản, đám kiêu binh hãn tướng ở bờ biển tây kia nhắm chừng sẽ có rất nhiều người cũng nguyện ý đi theo Trấn Tây Vương.
Càng đừng nói Trấn Tây Vương vẫn không vứt bỏ triều đình.
Vô luận kinh thành nháo có náo nhiệt, ở trong mắt Cơ Soái, đây đều là vấn đề nhỏ.
Trên bản chất căn bản không tạo thành uy hiếp đối với Trấn Tây Vương.
Cho nên căn bản cũng không ảnh hưởng tới chiến cuộc.
"Vậy nếu Trấn Tây Vương lựa chọn về kinh thì sao?" Cơ Lăng Sương hỏi.
Cơ Soái lạnh lùng nói: "Không muốn chết, thì sẽ không chết. Hắn đã muốn chết, người nào ngăn được hắn? Hắn làm người, bổn soái sẽ toàn lực ủng hộ hắn, muốn binh cấp binh, muốn lương cấp lương. Hắn làm chó, như vậy tùy hắn đi chết. Không có Trấn Tây Vương, bổn soái sẽ không thể đánh trận?"
Đại Càn trong quân nhân tài đông đúc, mỗi một Đại tướng quân đều có thể một mình đảm đương một phía.
Đại Càn thiếu là lực ương ngạnh.
Thật đúng là không thiếu nhân tài.
Cơ Lăng Sương vui lòng phục tùng: "Phụ soái anh minh, nữ nhi thiếu chút nữa đã nghĩ người đến tìm Ngụy đại nhân viết 'Kim thương không ngã' cùng 'Lớn lớn lớn' kia là người khác."
Cơ Soái một miệng nước trà trực tiếp phun ra ngoài.
Một câu của hiếu nữ, làm cho Cơ Soái sắc mặt đỏ lên.
Không khí xấu hổ tràn ngập cả phòng.
Cơ Soái vừa rồi còn mười phần ngầu lòi, hiện tại hận không thể tìm khẽ nứt mà chui xuống.
Cái này không phải hình tượng mà hắn muốn có ở trong cảm nhận của nữ nhi.
Nữ nhi này còn cần thiết không?
Dù sao lão tử con nhiều, có lên bồi dưỡng một đứa khác không?
Cơ Soái bắt đầu chân thật suy xét vấn đề này.
Cơ Lăng Sương nhìn thấy sắc mặt xấu hổ tức giận của Cơ Soái, trên gương mặt như băng sơn cũng nhoẻn miệng cười, như tuyết liên trên thiên sơn, vô cùng kinh diễm.
Có mẫu thân còn không biết đủ, một bó tuổi còn muốn làm loạn, phụ thân cũng không chú ý tề gia chút nào.
Mẫu thân lần trước còn cố ý dặn mình, nói phụ thân hiện tại tinh lực đã không bằng trước, ngay cả thỏa mãn mình cũng khó khăn, bảo nàng làm nữ nhi cần phải giám sát tốt phụ thân.
Con người ăn là vẫn phải ăn, nói chính là phụ thân mà.
Vốn Cơ Lăng Sương vẫn cho rằng phụ soái mười phần uy nghiêm, không dễ nói cười, là một sát thần mười phần ngầu lòi.
Từ sau khi thấy Cơ Soái lén tìm Ngụy Quân vụng trộm xin chữ, hình tượng cao lớn uy nghiêm của phụ thân hoàn toàn vỡ tan ở trong cảm nhận của nàng.
Hiện tại:
Quả nhiên vẫn là Ngụy đại nhân đáng tín nhiệm, vĩnh viễn sẽ không sập nhà.
So với Ngụy đại nhân giữ thân trong sạch, phụ thân kém xa.
Cơ Lăng Sương nghĩ như thế.
. . .
Chuyện Trấn Tây Vương, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Đại Càn.
Mà Tứ hoàng tử thân ở trung tâm lốc xoáy, ở dưới ba đầu sỏ Đại Càn đều bảo trì lặng lẽ quỷ dị, dẫn trước ra tay.
Trực tiếp lấy thân phận hoàng tử giám quốc, phái ra khâm sai, mang theo kim bài đại biểu Hoàng đế, lao tới tiền tuyến.
Mời Trấn Tây Vương về kinh báo cáo công tác, nhận điều tra!
Lý do quang minh chính đại.
Mà lúc này, bờ biển tây lại có dị động.
Tây đại lục hư hư thực thực có dấu hiệu tăng binh.
Trấn Tây Vương coi đây là lý do, cự tuyệt về kinh.
Tứ hoàng tử lập tức phái ra khâm sai thứ hai cùng đạo kim bài thứ hai.
Hơn nữa thẳng thắn nói:
"Vương thúc muốn ủng binh tự trọng sao?"
Trấn Tây Vương giận dữ, trực tiếp đuổi khâm sai chạy về kinh thành.
Tứ hoàng tử lại phái ra khâm sai thứ ba cùng đạo kim bài thứ ba.
Lần này người mà Tứ hoàng tử phái căn bản không có nhìn thấy Trấn Tây Vương, mà trực tiếp bị thế tử Trấn Tây Vương đánh trở về.
Tứ hoàng tử không có buông tha.
Dù sao Đỗ Uy còn đang nhìn hắn.
Khâm sai thứ tư, cùng đạo kim bài thứ tư, lại bước trên truyền tống trận tới bờ biển tây.
Mâu thuẫn giữa Trấn Tây Vương cùng triều đình là rất rõ ràng.
Mà lúc này, Tây đại lục tăng binh cũng từ từ đến chậm.
Trấn Tây Vương đến cùng sẽ lựa chọn thế nào, thiên hạ đều xem.
. . .
Kinh thành.
Dân chúng ở hoàng thành độ mẫn cảm chính trị là cao nhất.
Bọn họ biết cũng nhiều nhất.
Đại Càn lại vừa mới huỷ bỏ nhân ngôn hoạch tội, rất có ý tứ mở rộng ngôn luận.
Cho nên dân chúng Đại Càn hiện nay, rất nhiều người đang lén thậm chí công khai đàm luận về Trấn Tây Vương:
"Các người nói Trấn Tây Vương sẽ về kinh không?"
"Khó nói."
"Chim chóc hết, cung cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn mổ."
"Tôi lại nghĩ không ra, chim chóc vẫn còn chưa chết hết mà, sao lại vội vã tá ma giết lừa như vậy?"
"Cái này còn không đơn giản? Bệ hạ cùng Trấn Tây Vương là huynh đệ, tương giao tâm đầu ý hợp, mười phần tín nhiệm đối với Trấn Tây Vương. Nhưng Tứ hoàng tử cùng Trấn Tây Vương có giao tình gì? Trấn Tây Vương cho bệ hạ mặt mũi, cho Tứ hoàng tử mặt mũi sao?"
"Một triều Thiên tử một triều thần mà."
"Nói đến cùng Trấn Tây Vương xác thực cũng bất kính đối với bệ hạ cùng Tứ hoàng tử, hình ảnh trong lưu ảnh châu đã nghiệm chứng qua, đều là sự thật."
"Đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta lại nội chiến, quan to quan nhỏ triều đình đến cùng là nghĩ thế nào? Sẽ không lo lắng Tây đại lục đánh lại đây sao?"
"Nội đấu nội hành, ngoại đấu ngoại hành."
"Tôi thấy Đại Càn này thuốc rồi."
. . .
Diệu Âm phường.
Ngụy Quân nghe được thanh âm quen thuộc "Dược hoàn đảng", cảm giác mười phần thân thiết.
Có một loại cảm giác mộng về kiếp trước.
Quả nhiên dưới thái dương không có chuyện gì là mới mẻ.