Mọi người đều biết, tứ đại hoàn khố có năm (4)
Lúc này đã là một ngày sau.
Thế tử Trấn Tây Vương sau khi tới kinh thành, cũng không có thông báo cho Tứ hoàng tử, mà tự mình đi bái phỏng Ngụy Quân, cũng chuẩn bị đại lễ tới cửa nói lời cảm tạ.
Loại hành vi này người ngoài cũng sẽ không kỳ quái.
Dù sao thời điểm quan to quan nhỏ triều đường tất cả đều lặng lẽ, Ngụy Quân không có lặng lẽ.
Hơn nữa Ngụy Quân vừa mới sửa sang lại công huân mà Trấn Tây Vương đã lập ở trong chiến tranh vệ quốc, viết ở trên sách sử.
Hình tượng của Trấn Tây Vương ở trong dân gian đã nghịch tập toàn diện.
Hình tượng của Tứ hoàng tử hiện tại đã đen như than.
So sánh với Càn đế, Tứ hoàng tử đã có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Chỉ với việc Ngụy Quân đã làm như vậy cho Trấn Tây Vương, phàm là người Trấn Tây Vương phủ có chút lương tâm, đều xem Ngụy Quân như cha.
Thế tử Trấn Tây Vương không hề nghi ngờ là một người có lương tâm.
Cho nên hắn sau khi đến kinh thành trước tiên đã nói lời cảm tạ với Ngụy Quân, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Ngược lại là Ngụy Quân, cũng không có nhận lòng biết ơn của thế tử Trấn Tây Vương.
"Thế tử ngươi đứng lên đi, không được quỳ." Ngụy Quân thậm chí có chút tức giận: "Con nhà anh hùng, quỳ trước ta một thư sinh còn chưa có lập được công huân ở trên chiến trường để làm chi? Muốn tổn thọ ta sao?"
Thế tử Trấn Tây Vương nghe vậy dở khóc dở cười: "Ngụy đại nhân, lúc trước người lập chiến công phụ vương ta còn thỉnh công cho người đó. Nếu không có người, hai đợt công kích hạm đội Tây đại lục lúc ban đầu chúng ta cũng tránh không khỏi, một loạt kế hoạch đến tiếp sau cũng không thể nói đến."
Thời điểm ở tiền tuyến, Ngụy Quân cứng rắn kháng hai đợt lửa đạn công kích hạm đội Tây đại lục.
Trực tiếp để cho đạn dược vũ khí của Tây đại lục bắt đầu báo nguy.
Giữa Tây đại lục cùng Đại Càn là cách biển nhìn nhau, hậu cần cũng không thẳng đường, cho nên Ngụy Quân kháng được hai đợt công kích kia, là rút giây động rừng.
Kế hoạch bắt ba ba trong rọ sau đó của Trấn Tây Vương có thể thành công, cũng có công lao ban đầu của Ngụy Quân.
Càng không cần phải nói Trấn Tây Vương đại thắng Ngụy Quân cũng có tham dự.
Thời điểm Ngụy Quân rời khỏi tiền tuyến, là để lại rất nhiều bức chữ.
Người tuy không ở tiền tuyến, nhưng tiền tuyến vẫn có khí tức của Ngụy Quân, vẫn có Ngụy Quân ủng hộ.
Cho nên Ngụy Quân nói mình còn chưa có lập được chiến công, ở Trấn Tây Vương thế tử xem, hoàn toàn là quá mức khiêm tốn.
"Hơn nữa ta kính Ngụy đại nhân, cũng không phải vì chiến công của Ngụy đại nhân, là kính những gì Ngụy đại nhân đã làm cho phụ vương ta." Trấn Tây Vương thế tử bổ sung.
Ngụy Quân khoát tay áo, mạnh mẽ đặt thế tử Trấn Tây Vương lên chỗ ngồi bên cạnh mình, sau đó mới mở miệng nói: "Vì ta làm cho Trấn Tây Vương mà cảm tạ ta thì càng không cần, anh hùng thời điểm gặp rủi ro, nếu phát ra tiếng ủng hộ anh hùng chính là công lao, vậy công lao quá không đáng tiền. Về phần ta cầm bút viết đúng sự thật về Trấn Tây Vương, cái này bản thân là chức trách của ta. Ta làm chuyện ta phải làm, cần người bên ngoài cảm tạ sao?"
Ngụy Quân cho rằng mình thật sự chỉ làm chuyện mình phải làm là phát ra từ trong lòng.
Cho nên nhận thế tử Trấn Tây Vương cảm tạ mà nói, hắn thực sự cảm thấy không cần thiết.
Bản thân Ngụy Quân cũng không phải là người khiêm tốn như vậy, nếu thật là công lao của hắn, Ngụy Quân sẽ không nhường ai.
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, thế tử Trấn Tây Vương càng thêm phục.
"Ngụy đại nhân, có lẽ ngươi nói là đsung, nhưng phóng mắt cao thấp Đại Càn này, có ai thật sự có thể hoàn toàn làm hết bổn phận của mình chứ?"
Thế tử Trấn Tây Vương khẳng định: "Ngụy đại nhân, chỉ có một mình người."
Cho nên tuy Ngụy Quân luôn cảm thấy mình chỉ làm chuyện mình phải làm, nhưng thế nhân thấy, Ngụy Quân làm tất cả đều là chuyện Thánh nhân làm.
Không phải Ngụy Quân làm quá tốt.
Mà là tốt hơn tất cả những người khác.
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, giải thích một chút cho những người khác: "Cũng không có như vậy đâu, lần này nhằm vào Trấn Tây Vương chỉ là Tứ hoàng tử, còn có đám người dựa vào Tứ hoàng tử cùng Càn gian Tây đại lục kia, đại bộ phận trong lòng vẫn có cân nhắc."
"Nhưng bọn họ chỉ là trong lòng có cân nhắc, căn bản không có hành động thực tế. Chỉ nghĩ, có thể có ích lợi gì?" Trấn Tây Vương thế tử hỏi ngược lại: "Ngụy đại nhân, Giám sát ti giám sát thiên hạ, phụ vương ta bị mưu hại, cái này chẳng lẽ không đúng là chuyện Giám sát ti cần điều tra rõ sao? Nhưng Giám sát ti có hoàn thành chức trách của bản thân hay không?"
Ngụy Quân không nói gì.
Giám sát ti xác thực thất trách.
Hắn khẳng định không giúp Giám sát ti tẩy trắng.
"Còn có Thượng Quan Thừa tướng, Thượng Quan Thừa tướng nắm toàn bộ chính vụ cả nước, lễ tuyệt bách liêu, tự nhiên là rừng thanh ngọc vũ. Nhưng Thượng Quan Thừa tướng lại làm cái gì? Hắn tùy ý để Tứ hoàng tử làm loạn, bức bách phụ vương ta. Ngụy đại nhân, nhìn như Thượng Quan Thừa tướng không có bỏ đá xuống giếng, nhưng hắn có làm hết bổn phận bản thân không?"
Ngụy Quân vẫn không nói gì.
Thượng Quan Thừa tướng đương nhiên không có làm hết bổn phận bản thân.
Ngụy Quân sớm đã nhìn ra, đại lão Đại Càn này, chỉ có thời điểm liếm hắn là đặc biệt hăng say.
Che chở hắn thật là cẩn thận, không ra chút tật xấu nào.
Nhưng ở thời điểm đối đãi những người khác, đại lão Đại Càn này sẽ là lạnh lùng vô tình như vậy đó.
"Ngụy đại nhân, thật ra ta lần này tới tìm người, trừ bỏ cảm tạ người ta, còn có một số nghi hoặc muốn thỉnh giáo người." Thế tử Trấn Tây Vương nói.
"Ngươi nói."
"Ngụy đại nhân, tuy ta cũng là đệ tử hoàng tộc, nhưng ta tán đồng quan điểm của người. Hoàng quyền là một quái vật, quái vật này hẳn nên bị hạn chế, thậm chí là bị tiêu diệt, nếu không rất không công bình đối với thế nhân."
Nghe thế tử Trấn Tây Vương nói như vậy, Ngụy Quân trực tiếp "Cừ thật" .
"Thế tử, ngươi trâu đó."
Ngụy Quân dựng lên một ngón tay cái với thế tử Trấn Tây Vương.
Làm cho thế tử Trấn Tây Vương cảm thấy xấu hổ.
"Ngụy đại nhân người đừng như vậy, cảnh giới tư tưởng cùng giác ngộ của ta so với người như là trẻ con so với người lớn, kém quá xa."
"Không không không, ta không bằng ngươi, ít nhất ở thế giới này ta không bằng ngươi." Ngụy Quân chân thật nói: "Dù sao ta không phải hoàng tộc Đại Càn, cho nên chủ trương phế bỏ Hoàng đế, suy yếu hoàng quyền của ta, từ ý nghĩa nào đó mà nói là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Ngươi không giống, bản thân ngươi chính là đệ tử hoàng thất, ngươi có thể có giác ngộ này, tương đương với phản bội xuất thân cùng giai cấp của chính mình, tổn thất lớn hơn so với ta."