Lễ nhẹ tình ý nặng, vạn dặm tặng đầu người (2)
Ngụy Quân: ". . . Thế tử, Nhâm Dao Dao thật ra cũng không có hoàn khố như vậy."
Thế tử Trấn Tây Vương vung tay lên, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói: "Ta biết, hoàn khố có thể sống sót ở kinh thành đều có chút tài năng. Nhưng nàng ngàn không nên vạn không nên, không nên ghi hận Ngụy đại nhân người, còn tìm người gây phiền toái. Cái này không thể tha thứ, ta phải cho cô ta biết, kinh thành không phải là nơi cái loại ăn chơi trác táng như cô ta giương oai. Ngụy đại nhân, người cái gì cũng tốt, chính là tâm địa quá thiện lương."
Ngụy Quân có thể nói cái gì?
"Được rồi, ngươi cao hứng là tốt rồi."
Mấy công tử hoàn khố các ngươi, tốt nhất là phải đánh cho ra óc mới được.
Dù sao trình độ các người cũng sàn sàn như nhau mà thôi.
Rất khó tạo thành thương tổn thực chất gì lẫn nhau.
Nhưng thực dễ dàng xúc phạm tới bản Thiên Đế.
Vậy mới là chuyện bi thương chân chính.
Thế tử Trấn Tây Vương đi rồi, Ma Quân trực tiếp nhảy vào trong lòng Ngụy Quân trào phúng nói: "Không có thứ nào tốt."
Ngụy Quân tán thành gật đầu: "Xác thực, không có thứ nào tốt."
Ma Quân: "Ngươi cũng không phải thứ gì tốt, rõ ràng Nhâm Dao Dao cùng thế tử Trấn Tây Vương đều là người của ngươi, ngay cả Tứ hoàng tử cũng là người của ngươi, ngươi còn để cho bọn họ đấu nhau."
Ngụy Quân chấn động: "Tứ hoàng tử khi nào thì thành người của ta?"
Thế tử Trấn Tây Vương cùng Nhâm Dao Dao là người của ta, ta còn có thể tiếp thu.
Tứ hoàng tử là tri kỷ của bản Thiên Đế.
Ma Quân cười lạnh nói: "Giả bộ, ngươi tiếp tục giả bộ, trước đó khi ở tiền tuyến ngươi còn nói với ta, Tứ hoàng tử là tri kỷ của ngươi đó."
Ngụy Quân trừng mắt nhìn.
Thì ra là có chuyện như vậy.
Con mèo ngu xuẩn này dọa bản Thiên Đế nhảy dựng.
Ngụy Quân trên mặt xuất hiện nụ cười, sờ sờ đầu Ma Quân ca ngợi: "Con mèo nhỏ trí nhớ của ngươi tốt lắm."
Được Ngụy Quân vuốt ve, Ma Quân cái đuôi vổng lên, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."
"Tứ hoàng tử thật là tri kỷ của ta." Ngụy Quân xác nhận.
Ma Quân cười ngạo nghễ: "Bổn tọa biết."
Bổn tọa còn chính mắt thấy.
Tứ hoàng tử trực tiếp gia tăng cho ngươi năm trăm năm thọ mệnh.
Nếu cái này cũng không tính là yêu…
Nhưng Ma Quân nghĩ nghĩ, quyết định giấu chuyện này xuống.
Như vậy cũng thuận tiện Tứ hoàng tử tự mình mang ngạc nhiên lẫn vui mừng này nói cho Ngụy Quân.
Dù sao Tứ hoàng tử là gạt Ngụy Quân, vụng trộm làm chuyện này.
Ma Quân cảm thấy nếu mình hiện tại nói toạc ra, ngạc nhiên lẫn vui mừng sẽ không tồn tại.
Nếu Tứ hoàng tử cống hiến vì Ngụy Quân làm, nên từ Tứ hoàng tử tự mình nói với Ngụy Quân.
Nàng không thể bao biện làm thay.
Ma Quân cảm thấy linh hồn của mình thật cao thượng.
Vì thế, Thiên Đế đại nhân đáng thương, lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng câu chuyện.
"Ngụy Quân, ngươi mặc cho thế tử Trấn Tây Vương cùng Nhâm Dao Dao đấu sao?"
"Đấu cùng người, vô cùng vui vẻ. Bọn họ đấu lẫn nhau, thật ra rất tốt." Ngụy Quân nói.
Tuy hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, nhưng Nhâm Dao Dao cùng thế tử Trấn Tây Vương nói đến cùng vẫn là một thế hệ trẻ tuổi.
Quyền lực trong tay không nhiều lắm.
Ngược lại ý nghĩa tượng trưng càng sâu đậm một ít.
Nhâm Dao Dao đắc tội thêm vài người, cũng có trợ giúp Nhâm Dao Dao lấy được tín nhiệm lớn hơn nữa ở chỗ Hồ Vương.
Thế tử Trấn Tây Vương đắc tội thêm vài người, thật ra cũng có trợ giúp Trấn Tây Vương phát huy ở tiền tuyến.
Về phần Thượng Quan Tinh Phong. . . mặt hàng thuộc loại tự thích tìm ngược, không ở trong phạm vi suy xét.
Cho nên để cho bọn họ nội đấu một chút, thật ra cũng không là chuyện gì xấu.
Ngược lại nếu Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái loại đại lão này thật sự nội đấu, vậy sẽ ảnh hưởng cục diện chính trị Đại Càn.
Nắm lớn thả nhỏ, từ xưa đến nay chính là đạo trị quốc.
Ngụy Quân tuy bổn ý cũng không có suy xét lâu dài như vậy, nhưng trong hành vi vô tình của hắn, vẫn cực kỳ thể hiện trình độ.
Ngay tại thời điểm Ngụy Quân đang chơi với mèo, Lục Nguyên Hạo truyền đến tin tức cho hắn, bảo hắn tới Giám sát ti một chuyến.
Giám sát ti có một số tư liệu tuyệt mật, không thể để cho hắn cầm ra Giám sát ti, nhưng có thể xem ở trong Giám sát ti.
Liên quan đến chiến tranh vệ quốc năm đó.
Sau khi thu được tin tức của Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân lập tức lên đường đi Giám sát ti.
Trước đó hắn chịu Lục Tổng quản ủy thác, sẽ cầm bút viết đúng sự thật cống hiến mà Giám sát ti đã làm ra ở trong chiến tranh vệ quốc, hứa hẹn này Ngụy Quân vẫn chưa quên.
Tuy Ngụy Quân hiện tại đang muốn chết, nhưng ở trước khi chưa chết được, chức quan của hắn vẫn là Biên tu Hàn Lâm viện, chức trách chính là viết sách soạn sử về chiến tranh vệ quốc, Ngụy Quân vẫn không có quên.
Tại kì vị, vẫn phải mưu kì chính.
Sau khi nhìn thấy Lục Tổng quản, bọn họ chào lẫn nhau, sau đó Lục Tổng quản chủ động dẫn Ngụy Quân đi cấm địa chuyên môn phụ trách cất chứa tình báo của Giám sát ti.
Đi đến nửa đường, Lục Tổng quản đột nhiên mở miệng: "Ngụy đại nhân, hôm nay thế tử Trấn Tây Vương đi bái phỏng người?"
Ngụy Quân liếc mắt nhìn Lục Tổng quản một cái, thật ra không có ngoài ý muốn.
Dù sao cũng là Đốc chủ Giám sát ti, biết hướng đi của thế tử Trấn Tây Vương, vậy không thể bình thường hơn.
"Đúng, hắn nói hắn là phụng mệnh lệnh Trấn Tây Vương, đến kinh thành thay Trấn Tây Vương giải thích, sau đó làm con tin."
Ngụy Quân không có giấu diếm.
Ý đồ đến của thế tử Trấn Tây Vương vốn chính là công khai.
Lục Tổng quản điềm nhiên cười nói: "Làm con tin là nói đùa, Trấn Tây Vương vốn chính là đệ tử hoàng tộc, nào có đạo lý hoàng tộc làm con tin cho hoàng tộc? Nhưng thế tử Trấn Tây Vương lần này đến kinh, xác thực phải có một hồi gió tanh mưa máu."
"Lục Tổng quản lời này giải thích thế nào?"
"Trấn Tây Vương chuyện nháo lớn như vậy, cũng phải có người vì thế mà trả giá đắt. Không phải Trấn Tây Vương, chính là người vu cáo Trấn Tây Vương." Lục Tổng quản thản nhiên nói: "Hiện nay đúng là đang lúc kinh sát, muốn bãi quan thôi chức, có chính là lấy cớ. Ngụy đại nhân, trong khoảng thời gian này, ta đề nghị người tốt nhất an tâm viết sách sử, triều chính phân tranh người không cần tham dự."
"Sẽ có nguy hiểm sao?" Ngụy Quân hỏi.
Có nguy hiểm bản Thiên Đế liền tham dự.
Không nguy hiểm thì bỏ đi.