Đại Càn không có Ngụy Quân, là chống đỡ như thế nào (5)
Thấy thế tử Trấn Tây Vương sắc mặt càng ngày càng trầm, Hoài Nam vương cười ra tiếng: "Thế tử, sổ sách như vậy chỗ của ta còn có ba bản, mỗi một bản trong đó đều đủ để đưa Trấn Tây Vương vào chỗ chết. Bổn vương cần ngươi giải thích một chút, Trấn Tây Vương vì sao phải làm như vậy? Hành vi này của hắn, đủ để phán hắn tử hình mười lần cũng không đủ."
Nói xong lời cuối cùng, Hoài Nam vương thanh sắc câu lệ, giống như là một người duy hộ luật pháp chân chính, đang mở rộng chính nghĩa.
Hà lão lục cũng thẳng lưng, giống như mình đang hành hiệp trượng nghĩa.
Thế tử Trấn Tây Vương nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên cầm sổ sách trong tay ném đi.
"Giải thích? Giải thích cái gì?" Thế tử Trấn Tây Vương cười lạnh nói: "Phụ vương ta không cần giải thích."
Tứ hoàng tử chậm rãi mở miệng: "Bản cung muốn, vẫn là cần giải thích một chút, nếu không là không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ này."
"Người trong thiên hạ căn bản không cần giải thích, chỉ là các ngươi muốn mạng phụ hoàng ta, cho nên mới liều mạng muốn cho phụ vương ta một cái tội danh."
Thế tử Trấn Tây Vương đã nghĩ rõ ràng.
Mâu thuẫn của Trấn Tây Vương cùng triều đình đã không thể điều hòa.
Cho nên có nhịn cũng không có ý nghĩa.
Ngươi có nhường, người khác cũng vẫn muốn giết ngươi, thậm chí thời điểm giết ngươi sẽ càng dễ dàng.
Thế tử Trấn Tây Vương hiện tại lo lắng nhất là Tứ hoàng tử đầu óc không đủ, mạnh mẽ muốn giết hắn.
Nhưng nghĩ đến mình làm chuẩn bị, thế tử Trấn Tây Vương cũng không cố kỵ.
Chần chần chừ chừ, có thể thành đại sự gì?
Tình huống hôm nay gặp phải, trước đó hắn vốn đã có đoán trước.
"Điện hạ, ngươi muốn một lời giải thích, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích —— nếu không phải phụ vương ta lén làm việc này, mấy chục vạn đại quân tiền tuyến, nói không chừng ngay cả một miếng cơm no cũng không có mà ăn. Giải thích này có đủ hay không?"
"Nói hưu nói vượn." Hoài Nam vương phản bác: "Triều đình năm nào cắt xén qua lương tiền tiền tuyến bờ biển tây?"
"Mỗi năm."
Thế tử Trấn Tây Vương trả lời rất nhanh.
Hoài Nam Vương ngẩn ra.
Tứ hoàng tử ngẩn ra.
Hà lão lục cũng ngẩn ra.
Chỉ có Minh Châu công chúa cùng Đại Hoàng tử mười phần bình tĩnh.
Đại Hoàng tử đã ở tiền tuyến, chính là ở dưới trướng Trấn Tây Vương, cho nên mười phần hiểu biết đối với tình huống trong quân.
Về phần Minh Châu công chúa thì lại càng không cần nhiều lời.
Chính nàng cũng có một mũi Nương tử quân phải nuôi.
Nhưng Hoài Nam vương cùng Tứ hoàng tử là thật không biết.
Hoài Nam vương theo bản năng liền nghĩ thế tử Trấn Tây Vương đang già mồm át lẽ phải, lúc này liền trách cứ: "Nói hưu nói vượn, triều đình mỗi một năm chi quân phí chưa từng thiếu, thế nào mà lần nào cũng thiếu hụt của các ngươi? Thế tử, ngươi không cần nói mồm như vậy, cần xuất ra chứng cớ."
Hà lão lục cũng nói: "Thế tử, ta là ở tiền tuyến, ta có thể làm chứng, triều đình mỗi một năm quân lương đều phát đúng hạn. Vương gia là huynh đệ bệ hạ, bệ hạ đối đãi Vương gia vẫn vô cùng tốt, Hộ bộ cho tới giờ cũng đều phát đủ quân lương."
"Ngươi biết cái rắm."
Thế tử Trấn Tây Vương trực tiếp phun ra một ngụm nước miếng, vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
"Các ngươi ở tiền tuyến lấy đủ quân lương cùng trợ cấp, tất cả đều là phụ vương ta lấy tiền của bản thân bổ sung vào. Nếu không có phụ vương ta, ngươi giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ta hay không cũng là vấn đề."
Hà lão lục cười ha ha.
Hiển nhiên là không tin.
Hoài Nam vương cũng không tin.
"Thế tử ngươi đùa giỡn một chút trình độ cũng không có."
"Bởi vì bản thế tử cho tới giờ vốn không có nói đùa với ngươi." Thế tử Trấn Tây Vương dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn Hoài Nam vương, hỏi ngược lại: "Ngươi có phải cho tới giờ vốn chưa từng cầm binh hay không?"
Hoài Nam vương: ". . ."
Hắn thực chưa từng làm.
Hơn nữa Vương gia hoàng tộc, có mấy người đã cầm qua binh?
Như Trấn Tây Vương mới là dị số.
Hoàng tộc vương gia phế vật mới bình thường, dù sao đều là bị triều đình nuôi thành như heo.
Phiên vương đều thành heo, cũng sẽ không uy hiếp đến triều đình Đại Càn.
Cho nên lúc trước quân đội Tây đại lục tiến quân thần tốc ở Đại Càn, đã dọa vỡ mật Hoài Nam vương, vội vàng liên hệ Tây đại lục, muốn bán Đại Càn một cái giá tốt.
Đối với quân đội vận chuyển, hắn xác thực không biết gì cả.
"Phàm là ngươi cầm binh, ngươi sẽ biết, cho tới giờ vốn không có chuyện quân lương giao đủ này, tầng tầng cắt xén, ngươi cho là truyền thuyết sao?" Thế tử Trấn Tây Vương cười lạnh nói: "Cho dù là ở trong chiến tranh vệ quốc, cũng không có làm được công khai rõ ràng, huống chi không phải niên đại chiến tranh."
Thấy thế tử Trấn Tây Vương ngôn từ chuẩn xác, Tứ hoàng tử có chút tin.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Thế tử, ngươi nói triều đình cho tới giờ vốn không có phát đủ quân lương, nhưng bản cung tìm đọc qua thu chi Hộ bộ, tất cả quân lương đều là phát đủ. Không lẽ trong đó có người đang trung gian kiếm lời túi riêng? Ai có lá gan lớn như vậy?"
Nói xong lời cuối cùng, Tứ hoàng tử sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Mà trên mặt thế tử Trấn Tây Vương tất cả đều là cười lạnh.
"Điện hạ, ngươi nói ai có lá gan lớn như vậy?"
Tứ hoàng tử. . . vẻ mặt dần dần cứng ngắc.
Cao thấp Đại Càn, ai có lá gan lớn như vậy?
Tựa như chỉ có một người.
"Phụ. . . phụ hoàng?"
"Không phải bệ hạ thì là ai."
Thế tử Trấn Tây Vương cười lạnh nói: "Điện hạ sẽ không cho rằng, bệ hạ tu đạo nhiều năm như vậy, một chút tiền cũng không tiêu chứ?"
Tứ hoàng tử hiển nhiên mười phần khiếp sợ: "Phụ hoàng tu luyện dùng đều là nội khố của mình."
"Nội khố? Điện hạ ngươi hiện tại đã chấp chưởng nội khố, nội khố có bao nhiêu ngươi không biết sao?"
Tứ hoàng tử không nói gì để chống đỡ.
Hắn biết.
Trong nội khố xác thực không có tiền.
Nhưng hắn không biết nội khố là không có tiền từ khi nào.
Nếu dựa theo lời nói của thế tử Trấn Tây Vương, vậy tựa như không có tiền từ sớm.
"Bệ hạ tu đạo tiêu phí còn chưa phải tốn kém nhất, điện hạ, ngươi có phải đã quên, trước đó Quốc sư vẫn ở tại kinh thành hay không."
Thế tử Trấn Tây Vương nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử, gằn từng tiếng hỏi: "Điện hạ có biết, cung cấp nuôi dưỡng một người tu hành tiếp cận phi thăng, đến cùng hao phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân không?"
Tứ hoàng tử không dám đối diện cùng thế tử Trấn Tây Vương.
Hắn chột dạ dời đi ánh mắt của mình.
Thế tử Trấn Tây Vương cười to.
Tiếng cười tràn ngập kiệt ngạo cùng khinh thường.