Ta vì Đại Càn lập công, ta vì bệ hạ đổ máu (1)
Tứ hoàng tử rùng mình, nghiêm nghị nói: "Bản cung chăm chú lắng nghe."
Cơ Lăng Sương xuất ra một cái lưu ảnh châu.
Ngay sau đó, người cùng thanh âm Cơ Soái đều xuất hiện ở trên lưu ảnh châu:
"Năm đó liên minh người tu chân thế lớn, bổn soái vì cầu tự bảo vệ mình, cũng vì cầu quân bộ bình an, lựa chọn kết thành liên minh cùng Quốc sư.
"Ở trước khi kết minh cùng Quốc sư, quân bộ phát quân lương không đủ ba thành, thường xuyên có đại tướng lĩnh quân tử vong thần bí, quân đội Đại Càn hằng ngày cũng gặp phải mãnh thú tập kích.
"Sau khi kết minh cùng Quốc sư, quân bộ phát quân lương có một nửa, chuyện tướng sĩ trong quân đột tử cũng ít đi rất nhiều.
"Bổn soái vì vinh hoa bản thân, cũng vì quân bộ bình an, hợp tác cùng Quốc sư cực kỳ xâm nhập, cũng liếm Quốc sư mười phần vui vẻ. Thế cho nên ngay cả bệ hạ cũng châm chọc Cơ mỗ, nói Cơ mỗ là người của Quốc sư.
"Cơ mỗ vô luận là người của ai, đều để cho quân bộ cắn răng chống đỡ, một đường đi tới hôm nay. Nhưng những gì Cơ mỗ làm, quả thật không hợp luật pháp Đại Càn. Nếu triều đình muốn lấy cái này hỏi tội, ta cũng không lời nào để nói.
"Cơ mỗ nguyện cùng Trấn Tây Vương đi tới hoàng tuyền, xuống cửu tuyền gặp mặt tiên đế. Đứng thành quỷ, cũng còn hơn quỳ làm người.
"Đầu ở đây, đợi triều đình tới lấy."
Lưu ảnh châu truyền phát xong, bóng dáng Cơ Soái lập tức biến mất.
Mà Cơ Lăng Sương đi tới bên trái Minh Châu công chúa.
Cùng Minh Châu công chúa, thế tử Trấn Tây Vương sóng vai mà đứng.
Đây là ý chí toàn bộ quân bộ.
Tứ hoàng tử trực diện loại ý chí này, cảm nhận được một loại cảm giác hít thở không thông đập vào mặt mà đến.
Mà Hoài Nam vương thì run cầm cập, thậm chí trong đường thoang thoảng mùi nước tiểu.
Người chưa từng lên chiến trường, ý chí lại không có kiên định, gặp phải loại anh thư trăm trận sống sót như Minh Châu công chúa, lại trực diện thiết huyết sát ý của Cơ Soái, hắn bị dọa đái ra quần cũng là lẽ thường.
"Điện. . . điện hạ?"
Hoài Nam vương nhìn về phía Tứ hoàng tử.
Nếu chỉ cần xử trí một Trấn Tây Vương, hắn vẫn có lá gan.
Tây đại lục cũng sẽ cho hắn chỗ dựa.
Nhưng thêm Minh Châu công chúa, hắn cũng không dám.
Bởi vì thực lực sau lưng Minh Châu công chúa, hoàn toàn không yếu kém hơn so với Trấn Tây Vương.
Mà nếu thêm Cơ Soái mà nói, hắn chính là kết cục hiện tại—— bị dọa đái ra quần.
Cơ Soái, là người ác một lời không hợp liền đồ thành.
Uy danh Trường Không lệnh ra không một ngọn cỏ.
Hoài Nam vương nào dám đắc tội hắn.
Hắn rụt.
Cho nên Tứ hoàng tử đương nhiên cũng rụt theo hắn.
"Tan đi thôi."
Tứ hoàng tử "chạy trối chết" .
Bóng lưng cực kỳ chật vật.
Thế tử Trấn Tây Vương lưu lại hành một đại lễ với Minh Châu công chúa cùng Cơ Lăng Sương.
Minh Châu công chúa cùng Cơ Lăng Sương đứng ra cũng không phải là hắn bày mưu đặt kế, hắn cũng mười phần giật mình.
Hắn hành lễ qua đi, Minh Châu công chúa hoàn một lễ, sau đó thản nhiên nói: "Đồng chí trong quân, đồng khí liên chi, lần sau có việc nhớ nói cùng ta một tiếng trước."
Cơ Lăng Sương cũng đáp lễ lại với thế tử Trấn Tây Vương, sau đó nói: "Phụ soái nhờ ta nói với thế tử hai câu, xin thế tử thuật lại cho Trấn Tây Vương."
"Xin nói." Thế tử Trấn Tây Vương sắc mặt nghiêm nghị, mười phần tôn kính.
"Phụ soái nói, quỳ làm người, là vì đứng đánh trận. Hắn không tôn kính Trấn Tây Vương, nhưng toàn bộ quân bộ, đều tôn kính Đại tướng quân vì tướng sĩ bờ biển tây quỳ cúi đầu cùng đứng chém giết kia."
Thế tử Trấn Tây Vương hốc mắt đỏ lên.
Đều nói sau khi Ngụy Quân ngang trời xuất thế, làm cho rất nhiều người thấy được hy vọng.
Vậy trước khi có Ngụy Quân, Đại Càn là chống đỡ như thế nào?
Chính là như thế này!
…
Cho tới giờ vốn không có chúa cứu thế gì.
Đại Càn cũng không dựa được vào thần tiên cùng Hoàng đế.
Thần tiên cơ bản đã xác định là kẻ địch.
Mà Hoàng đế là mặt hàng rụt đầu.
Cho nên, Đại Càn có thể chống đỡ đến giờ, dựa vào tất cả đều là chính bọn họ.
Dựa vào là đám người Cơ Soái mấy năm nay nỗ lực chống đỡ.
Đại Càn hiện tại có thể nhìn qua bộ dáng còn duy trì một thái bình thịnh thế, đám người bọn họ thật sự công rất lớn.
Nhưng đã quá nát rồi, thật ra sau toàn bộ những vĩ đại đó, đều là huyết lệ loang lổ.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Thế tử Trấn Tây Vương hiện tại bởi vì cảm xúc quá mức kích động, chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Hai ngày qua, bởi vì những gì mà Trấn Tây Vương gặp phải, hắn sinh ra chán ghét trước nay chưa có đối với triều đình Đại Càn.
Cho dù là đối với đám người Thượng Quan Thừa tướng Lục Tổng quản bao gồm cả Cơ Soái, cũng đều sinh ra thành kiến khó có thể khắc chế.
Nhưng hôm nay, đối mặt triều đình chất vấn, sau khi Trấn Tây Vương thể hiện rõ thái độ bản thân, Minh Châu công chúa cùng Cơ Soái cờ xí tươi sáng đứng ở bên bọn họ.
Toàn bộ quân bộ, nháy mắt đoàn kết ở cùng nhau.
Đây mới là quân đội Đại Càn đánh cả bốn phương ở trong chiến tranh vệ quốc.
Đây mới là tình nghĩa đồng chí trưởng thành lên ở trong máu cùng lửa.
Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào (nếu thiếu đồ thì hãy mặc cùng áo)!
Có lẽ triều đình Đại Càn này thật sự không đáng để bọn họ phấn đấu.
Nhưng mà đồng chí này, những người còn đang ủng hộ Trấn Tây Vương này, để cho thế tử Trấn Tây Vương cảm nhận được cảm động thật lớn.
Cho dù là vì bọn họ.
Chiến đấu vẫn có ý nghĩa như trước.
Minh Châu công chúa vỗ vỗ bả vai thế tử Trấn Tây Vương, thản nhiên nói: "Thay ta hỏi thăm Vương thúc."
Sau đó liền rời khỏi Tông Nhân phủ.
Nàng tới nơi này, vốn là đứng ra vì tử Trấn Tây Vương.
Không cầu hồi báo.
Cũng không phải bởi vì nàng cùng Trấn Tây Vương là hai hoàng tộc nắm binh duy nhất trong hoàng thất tông thân.
Chỉ là bởi vì bọn họ từng kề vai chiến đấu ở trên chiến trường.
Tướng quân nên da ngựa bọc thây, chết ở trên chiến trường.
Chết đấu tranh ở triều chính, ai mà không thất vọng?
Đều là công thần Đại Càn.
Người khác không đau lòng, nàng đau lòng.
Cơ Lăng Sương cũng nói với thế tử Trấn Tây Vương: "Thay ta biểu đạt kính ý với Trấn Tây Vương, ta về thành Thiên Nguyên trước."
"Tình huống Liên minh người tu chân cùng Yêu đình bên kia thế nào?" Thế tử Trấn Tây Vương quan tâm nói.
Hắn biết tình hình chiến đấu bên kia tầm quan trọng đối với Đại Càn không chút kém hơn tình hình chiến đấu tiền tuyến bờ biển tây.
Chỉ có Liên minh người tu chân cùng Yêu đình đánh ra óc chó, Trấn Tây Vương mới có thể buông ra tay chân làm lớn một hồi.
Nếu không, bọn họ đánh trận cũng sẽ bó tay bó chân.