Bởi vì ái khanh, sẽ không dễ dàng bi thương (1)
Trần Già: "Tạm thời trước không vội, ta củng cố một chút thanh danh ở trong môn đã. Chờ thời điểm cần, lại phiền toái Ngụy huynh."
Trần Già không có khách khí cùng Ngụy Quân.
Ở hắn thấy, hắn cùng Ngụy Quân là thuộc loại quân tử chi giao, không quan hệ tới ích lợi.
Ngụy Quân không phải vì từ chỗ hắn được ưu việt gì mới giúp hắn.
Hắn giao hảo cùng Ngụy Quân, cũng không phải vì từ chỗ Ngụy Quân được ưu việt gì.
Quân tử chi giao nhạt như nước.
Nhưng có thể vì đối phương mà cúc cung tận tụy.
Trước mắt Trần Già tự hỏi còn chưa thể giúp Ngụy Quân được cái gì, nhưng hắn vẫn không khách khí cùng Ngụy Quân.
Chờ Ngụy huynh thời điểm cần, cùng lắm thì ta mang cái mạng này cho hắn là được.
Trần Già nghĩ như thế.
Đã đi lên con đường này, Trần Già trong lòng tự nhiên không thiếu anh hùng hào hiệp khí.
Trả lời Trần Già xong, Ngụy Quân ngẩng đầu đã thấy được Bạch Khuynh Tâm sắc mặt tái nhợt cùng Lục Nguyên Hạo từ bên ngoài đi vào.
Hắn vừa rồi cũng cảm ứng được, nhưng hắn lần này cố ý che dấu, Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo sẽ không biết hắn đang truyền tin cho ai.
Lúc này Bạch Khuynh Tâm làm ra tâm trạng sợ hãi, khí tức tán loạn, sắc mặt thảm đạm, một bộ dáng sắp không được.
"Ngụy lang, ta lần đầu tiên gặp phải loại ám sát này, hù chết người ta." Bạch Khuynh Tâm vẻ mặt nhu nhược.
Ngụy Quân: ". . ."
Day day đầu mình, Ngụy Quân chỉ cảm thấy tất cả đều muốn chửi thề, trong lúc nhất thời thế mà lại không thể mắng được.
Cô có thể sợ mới là thấy quỷ.
Lục Nguyên Hạo thành viên tổ ba người lúc này làm một vai phụ ưu tú, Vu Khiêm đại gia đến đây nhắm chừng cũng phải cam bái hạ phong.
Lục Nguyên Hạo sau khi nghe được Bạch Khuynh Tâm nói, dùng sức gật đầu, giọng điệu cũng mười phần nghĩ mà sợ: "Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, không nghĩ tới đệ tử Trường Sinh tông lại có thể quá không kiêng nể gì như vậy. May mắn Bạch đại nhân thông minh, bằng không lần này người thật sự nguy hiểm, làm người quả nhiên vẫn là phải cẩn thận."
Ngụy Quân: ". . ."
Thật muốn chửi mà.
Một là giả nhu nhược.
Một là thật lo lắng.
Tất cả đều quá muốn chửi thề.
Ma Quân giúp hắn ói ra: "Một học đồ trà nghệ, một chỉ số thông minh quá cứng rắn, hai người thật đúng là nhân tài mà."
Bạch Khuynh Tâm mắt phượng hàm sát liếc mắt nhìn Ma Quân một cái, sau đó lại khôi phục tư thái nhu nhược: "Ngụy lang, con mèo này dã tính khó thuần, không bằng để ta giúp dạy dỗ hai ngày?"
Ma Quân nâng nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Ngụy Quân là nhân sủng của bổn tọa, ngươi hỏi hắn có ích lợi gì?"
Bạch Khuynh Tâm nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu.
Một con mèo ngu xuẩn như vậy, Ngụy lang hẳn là chướng mắt.
Thật giống như Ngụy lang cũng chướng mắt Lục Nguyên Hạo loại chỉ số thông minh quá cứng rắn này vậy.
Về phần mình. . . Bạch Khuynh Tâm mười phần bình tĩnh.
Một cô gái như người ta, sợ hãi còn không được sao?
Người mù có thể có tâm nhãn gì xấu chứ?
Lục Nguyên Hạo cũng cho rằng như thế.
"Bạch đại nhân, ngày mai người theo ta đi Giám sát ti, ta sẽ chọn cho người mấy bộ bảo bối hộ thân cùng chiến đấu. Lần này người thật sự là quá nguy hiểm, quân tử không đứng dưới từng đổ, chúng ta phải sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy."
Tên mập vẻ mặt thực chân thật.
Bạch Khuynh Tâm khóe mắt giật giật.
Ngụy Quân giải quyết dứt khoát: "Lục đại nhân nói đúng, Khuynh Tâm, chúng ta phải sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, người quả thật phải bảo hộ tốt bản thân."
Bạch Khuynh Tâm trà nghệ quá thấp, còn có không gian tiến bộ rất lớn.
Đại sư trà nghệ chân chính, đều có thể nắm mũi loại khờ khờ như Lục Nguyên Hạo dắt đi.
Cho nên Ngụy Quân quyết định để cho Bạch Khuynh Tâm tiếp tục tiến tu một chút.
Nhưng Lục Nguyên Hạo khờ thì có khờ, nhưng một trái tim nhiệt tình cũng không có quên Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, người cũng cùng đi luôn." Lục Nguyên Hạo chân thật nói: "Bạch đại nhân cũng chỉ là hai ngày này có chút nguy hiểm, trôi qua là tốt rồi. Người thì không giống, người là thời thời khắc khắc đều có phiêu lưu. Tuy ta trước đây đã đưa cấp bậc phòng hộ của người tới cao nhất, nhưng vẫn có không gian tiến bộ rất lớn. Trong khoảng thời gian gần đây ta lại nghiên cứu một ít thứ mới, vừa lúc võ trang cho người."
Ngụy Quân: ". . ."
Dẫn lửa thiêu thân!
Bạch Khuynh Tâm trực tiếp cười ra tiếng, sau đó lấy độc trị độc: "Lục đại nhân nói đúng, Ngụy lang, chúng ta phải sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, người quả thật phải bảo vệ tốt bản thân."
Ngụy Quân mặt không chút thay đổi nhìn Lục Nguyên Hạo.
Luôn cảm giác thằng nhãi này bát tự không hợp với mình.
Nếu không có người này, hắn nói không chừng đã sớm chết tám trăm năm rồi.
Lục Nguyên Hạo nghĩ Ngụy Quân là đang dùng ánh mắt cảm tạ mình, khẳng khái phất phất tay, đại khí nói: "Ngụy đại nhân không cần khách khí cùng ta, chúng ta đều là người một nhà, ta sẽ không để cho người gặp chuyện không may."
Ta cảm ơn ngươi.
Cảm ơn cả nhà ngươi.
Ngụy Quân thầm nghĩ cũng là bản Thiên Đế là người có đạo đức, bằng không bản Thiên Đế nhất định sẽ mang Giám sát ti của ngươi khắc lên trên trụ sỉ nhục của lịch sử để báo thù rửa hận.
Bạch Khuynh Tâm là biết Ngụy Quân muốn chết, nhìn thấy bộ dáng Ngụy Quân bị Lục Nguyên Hạo nói hai câu nghẹn á khẩu không trả lời được, Bạch Khuynh Tâm trong lòng mười phần thoải mái.
Biết thì biết, tuy cũng không tiện ngăn trở, nhưng Bạch Khuynh Tâm tuyệt đối không muốn để cho Ngụy Quân đi mạo hiểm.
Đương nhiên, mục tiêu hôm nay cũng đạt rồi, hơn nữa ngày mai còn hẹn cùng đi Giám sát ti với Ngụy Quân, thu hoạch vượt xa mong muốn, cho nên Bạch Khuynh Tâm bắt đầu trở mặt.
"Thời gian không còn sớm, Lục đại nhân, ngươi nên trở về Giám sát ti."
Bạch Khuynh Tâm ý tứ là bóng đèn ngươi có thể đi rồi, ta muốn cùng Ngụy lang hưởng thụ một chút thời gian hai người.
Về phần Ma Quân? Ma Quân là mèo, ở trong lòng Bạch Khuynh Tâm không tính là người.
Từ logic mà nói, cũng xác thực không tật xấu.
Dù sao Ma Quân quả thật là mèo.
Đổi thành một người bình thường, khẳng định có thể nghe hiểu ý tứ của Bạch Khuynh Tâm.
Đáng tiếc Bạch Khuynh Tâm đã gặp Lục Nguyên Hạo.
Tên mập này không phải người bình thường.
Cho nên hắn cũng không nghe hiểu cái gì cả, thực bình tĩnh trả lời: "Không vội, hôm nay nghĩa phụ muốn khảo giáo tiến độ học tập mấy nghĩa tử chúng ta, ta muốn nửa canh giờ nữa trở về, tránh đi nghĩa phụ khảo hạch."