Đại đội trưởng vận chuyển bắt đầu phát lực (3)
Ngụy Quân mỉm cười: "Lục Tổng quản, nếu ta không phải là người như thế, ngươi cũng sẽ không ủng hộ ta, không phải sao?"
"Đúng, chính bởi vì ngươi là người như vậy, cho nên ta mới nguyện ý tin tưởng ngươi, ủng hộ ngươi."
Lục Tổng quản cũng thở dài một hơi.
Càng ý thức được Ngụy Quân không giống với hắn.
Hắn thiện lương là phân chia người.
Vô luận là ở triều dã, cũng có không ít người sợ như rắn rết đối với hắn.
Nhưng Ngụy Quân thiện lương là chẳng phân biệt người, đều đối xử bình đẳng với mọi người.
Lục Tổng quản vẫn cho rằng, muốn làm nên chuyện cần nhờ người như hắn.
Nhưng để cho người khác cam tâm tình nguyện đi làm việc, cần nhờ người như Ngụy Quân.
"Ngụy Quân, xem ở mặt mũi của ngươi, Nho gia ta có thể cho bọn họ một đường sinh cơ. Nhưng mà nhóm người này đều là phản đối ngươi, nếu tương lai bọn họ làm chuyện sinh ra uy hiếp đối với ngươi, ta vẫn sẽ không chút do dự diệt trừ bọn họ." Lục Tổng quản nói.
Ngụy Quân lập tức nói: "Lục Tổng quản, vẫn phải chờ bọn hắn xúc phạm quốc pháp rồi mới nói tới chuyện diệt trừ bọn họ. Phản đối ta cũng không phải phạm tội, ta không có địa vị cao như vậy."
Lục Tổng quản chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Người như Lục Tổng quản cùng Thượng Quan Thừa tướng, bọn họ dĩ nhiên là ủng hộ Ngụy Quân.
Nhưng bọn họ sẽ không hoàn toàn đi theo ý tưởng của Ngụy Quân.
Bọn họ là tín đồ của Ngụy Quân, nhưng không phải kẻ phụ hoạ Ngụy Quân, Ngụy Quân đối với bọn họ mà nói, càng nhiều là tác dụng của một ngọn đèn chỉ lối.
Cho nên rất nhiều chuyện bọn họ làm, cũng không sẽ thông báo Ngụy Quân, cũng sẽ không theo Ngụy Quân.
Ngụy Quân đối với cái này đương nhiên cũng không có ý kiến.
Hắn cũng không có ý tứ thu tiểu đệ.
Nhưng nhìn thấy Thượng Quan Thừa tướng cùng Lục Tổng quản biểu hiện như vậy, Ngụy Quân càng thêm ý thức được một từ chính xác:
Anh hùng của người, cừu khấu của ta.
Trong mắt hắn Thượng Quan Thừa tướng cùng Lục Tổng quản đều là Càn thần khó được của Đại Càn.
Nhưng trên thực tế, ở trong mắt không ít người, hai người này chỉ sợ rõ ràng là đao phủ khó sống chung.
Nhất là ở dưới tình huống Lục Tổng quản hoàn toàn không có thu tay lại.
Kinh sát lần này đây, máu chảy thành sông.
Lục Tổng quản đại khai sát giới.
Thượng Quan Thừa tướng ăn ý phối hợp.
Quân cờ ngầm của thế lực khắp nơi, bao gồm Liên minh người tu chân cùng Tây đại lục, đều đã bị lan đến nghiêm trọng.
Thậm chí là quân cờ ngầm mà Yêu đình nâng đỡ, cũng bắt đầu báo nguy.
Đại Hoàng tử vốn đang tọa sơn quan hổ đấu, nhưng một ngày này, vừa mới chấm dứt tu luyện Đại Hoàng tử đã thu được Hồ Vương truyền âm.
"Tử Kiện, kinh thành là xảy ra chuyện gì? Người của chúng ta sao đột nhiên tổn thất thảm trọng?"
Hồ Vương hỏi việc này, cũng không có ra ngoài Đại Hoàng tử dự đoán.
Chẳng qua thời gian Hồ Vương hỏi đến việc này, làm cho Đại Hoàng tử trong lòng thầm run sợ.
Thông qua thời gian có thể phán định, chiến sự của Yêu đình cùng Liên minh người tu chân ở tiền tuyến cũng không tính đặc biệt kịch liệt.
Nếu không Hồ Vương hẳn sẽ không nhanh như vậy đã chú ý đến biến cố kinh thành.
Đại Hoàng tử trả lời: "Di nương, kinh sát lần này, Thượng Quan Vân cùng Lục Khiêm mượn dùng cơ hội bốn phía bài trừ dị kỷ, xếp vào vây cánh, bọn họ không phải cố ý nhằm vào chúng ta, bọn họ quả thực là muốn độc bá triều đình."
Hồ Vương sau khi thu được tin tức của Đại Hoàng tử, nhiều mặt xác minh một chút, phát hiện quả thế.
Người của bọn họ cũng không phải cố ý bị nhằm vào.
Lục Tổng quản hoàn toàn là giết điên rồi, quản ngươi là người của ai, chỉ cần không phải là người của Ngụy Quân, thì đều đứng sang một bên cho ta.
Thượng Quan Thừa tướng hiển nhiên cũng dự trữ không ít quan viên có thể đề bạt, Lục Tổng quản động tác sắc bén như thế, diệt trừ nhiều người như vậy, kết quả triều đình lại có thể vẫn không có phát sinh rung chuyển lớn.
Thượng Quan Thừa tướng nhân cơ hội bổ sung vào chỗ trống, để cho triều đình có thể vận chuyển bình thường.
Lực sát thương của Lục Tổng quản làm cho Hồ Vương khiếp sợ, mà nội tình của Thượng Quan Thừa tướng càng làm cho Hồ Vương khiếp sợ.
"Thượng Quan Vân cùng Lục Khiêm quả nhiên không phải người bình thường, xem ra bọn họ mưu tính lần kinh sát này đã không phải một sớm một chiều, chờ cơ hội đến, bọn họ quyết đoán đạt thành liên minh, sau đó đại khai sát giới."
Đại Hoàng tử: "Di nương cao kiến, ta cũng cho rằng như thế. Cho nên tuy trong lần kinh sát này chúng ta cũng tổn thất thảm trọng, nhưng ta đề nghị chúng ta vẫn án binh bất động. Thượng Quan Vân cùng Lục Khiêm lần này đắc tội không ít người, tiếp qua hai ngày, khẳng định sẽ có người nhịn không được nhảy ra tìm bọn họ gây phiền toái. Di nương, chúng ta vẫn là tọa sơn quan hổ đấu thì tốt hơn."
Hồ Vương: "Không, tọa sơn quan hổ đấu quá bị động, không có cảm giác tham dự, cái này không là phong cách của ta. Thượng Quan Vân cùng Lục Khiêm không phải muốn đại khai sát giới sao, chúng ta phải phản kích. Tử Kiện, hai người này đều là Đế đảng đáng tin à?"
Đại Hoàng tử trừng mắt nhìn, không xác định trả lời: "Đại khái là vậy?"
Hồ Vương cho hắn đáp án khẳng định: "Không phải đại khái, bọn họ chính là vậy. Giám sát ti là một cây đao sắc bén nhất trong tay Càn đế, Thượng Quan Vân có lẽ có khác với Càn đế, nhưng hắn khẳng định cũng là có ăn ý với Càn đế, bằng không cũng không có khả năng quyền khuynh triều dã. Hai người bọn họ đều là Đế đảng, mà bọn họ diệt trừ đều là thế lực ở ngoài Đế đảng. Không thể ngồi yên không để ý đến, Tử Kiện, xuống tay đối với Đế đảng, triển khai trả thù ngang nhau."
Đại Hoàng tử: ". . . Di nương, ta rời xa triều đình nhiều năm, Đế đảng thành phần phức tạp, ta thật ra cũng không biết. Ngay cả biết Thượng Quan Vân cùng Lục Khiêm là Đế đảng, nhưng ở kinh thành, nơi này là sân nhà của bọn họ, ta rất khó đối kháng cùng bọn họ."
Chủ yếu là không muốn đối kháng cùng bọn họ.
Đại Hoàng tử còn hy vọng đạt thành nhận thức chung với bọn họ đây.
Dù sao hắn theo đuổi cùng thứ mà ba đầu sỏ theo đuổi cũng không có xung đột, ngược lại có trụ cột hợp tác.
Vậy cần gì phải đi tìm nhà người ta gây phiền toái?
Nhưng loại lời nói này cũng không thể nói với Hồ Vương.
Hồ Vương cũng không có hoài nghi.