Yêu Hoàng vô địch, Âm Thần xã tử (5)
Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên không muốn để cho hắn nghĩ quá đẹp như vậy.
Cho nên, Thượng Quan Uyển Nhi lặng lẽ trở về kinh thành một chuyến, cố ý lén đi tìm Ngụy Quân một chuyến.
Cơ Lăng Sương còn phải phát động lực lượng quân đội cùng năng lượng của Giám sát ti để tìm kiếm Ma Quân ở đâu, nàng không cần phiền toái như vậy.
Bởi vì nàng biết Ma Quân ngay ở trong nhà Ngụy Quân, bị Ngụy Quân nuôi ở trong nhà.
Nhìn thấy Ngụy Quân, Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng ý đồ đến.
"Ngụy đại nhân, Đại Càn có thể có được cơ hội giảm xóc chiến lược hay không, có thể mượn cơ hội này suy yếu thực lực Liên minh người tu chân cùng yêu đình hay không, là xem ngài có thể giơ cao đánh khẽ hay không." Thượng Quan Uyển Nhi chân thật nói.
Ngụy Quân cười không nổi: "Không cần phải khoa trương như vậy chứ, chỉ cần con mèo nhỏ nguyện ý đi với ngươi một chuyến, ta không ý kiến."
Tâm của Thượng Quan Uyển Nhi còn lớn hơn so với Cơ Soái.
Nàng muốn giở lại trò cũ, ôm Ma Quân lại đi yêu đình một vòng.
Đao Thần trong tay có thần khí có thể truy tung Ma Quân ở đâu, cho nên chỉ cần Ma Quân hơi tiết lộ một ít khí tức, là có thể bị Đao Thần cảm ứng được.
Cũng chỉ có nơi như kinh thành này, Đao Thần không dám tùy ý tra xét, để tránh khiến cho lực lượng phòng vệ kinh thành phản kích.
Yêu đình trận pháp xa không tinh diệu bằng Đại Càn hoặc là Liên minh người tu chân, cho nên Ma Quân ở yêu đình nếu tiết lộ một ít khí tức mà nói, là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thấy Ngụy Quân thông tình đạt lý như thế, Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng vui vẻ, nhìn về phía Ma Quân.
Ma Quân cao ngạo nâng lên cằm của mình.
"Ngươi đây là đang cầu ta sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi: ". . ."
Nếu Ma Quân còn chưa có nhìn ra chân thân của nàng, vậy Thượng Quan Uyển Nhi van cầu Ma Quân hỗ trợ thật đúng là không có áp lực tâm lý gì.
Nhưng Ma Quân hiện tại chỉ là một con mèo ngốc, dựa vào cute mà sống.
Nàng đường đường Âm Thần chuyển thế, đi cầu một con mèo ngốc. . .
Thật là nói không ra nổi mà.
Mình là không qua được cửa ải trong lòng này.
Thượng Quan Uyển Nhi quyết định cúi đầu với Ngụy Quân.
"Ngụy Quân, vì Đại Càn. . ."
Thượng Quan Uyển Nhi dùng một đôi mắt đưa tình ẩn tình nhìn Ngụy Quân.
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi: "Thượng Quan cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng."
"Ngụy công tử mời nói."
"Ta muốn kiến thức một chút bản lĩnh giữ nhà của ngươi." Ngụy Quân nói.
Thượng Quan Uyển Nhi trừng mắt nhìn, không có nghe hiểu ý tứ của Ngụy Quân.
"Bản lĩnh giữ nhà của ta?"
"Đao Thần tu luyện nói là đao đạo đúng không?" Ngụy Quân hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu.
Ngụy Quân vẻ mặt chính nghĩa hỏi: "Vậy Âm Thần tu luyện là cái gì?"
Thượng Quan Uyển Nhi: ". . ."
Nàng trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Bị đùa giỡn?
Nhưng mà nhìn bộ dáng vẻ mặt chính sắc của Ngụy công tử, không giống.
Đợi một chút, hắn chạy đi đâu?
Chờ sau khi Thượng Quan Uyển Nhi phản ứng lại, phát hiện Ma Quân đã bị nàng ôm ở trong lòng.
Mà Ngụy Quân đã biến mất không thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi hỗn độn trong gió.
Ma Quân cọ cọ ở trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi, sau đó khinh thường nói: "Quá nhỏ, còn không có lớn bằng khi ta biến thân, Ngụy Quân thích lớn."
Thượng Quan Uyển Nhi: ". . . Ma Quân, vừa rồi là ngươi đã khống chế Ngụy công tử nói chuyện?"
Ở trong nhân thức của nàng, đây là chuyện Ma Quân có khả năng làm ra.
Ngược lại không giống như là chuyện Ngụy Quân có khả năng làm ra.
Nghe được Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ, Ma Quân nháy mắt nổi giận: "Bổn tọa có thể coi trọng loại dong chi tục phấn như ngươi? Cũng chỉ có Ngụy Quân lsp (kẻ háo sắc) kia mới có thể bụng đói ăn quàng như thế."
Thượng Quan Uyển Nhi khóe miệng nhếch lên, sau đó rất nhanh đã biến mất không thấy.
Một con mèo hồ ngôn loạn ngữ, đương nhiên không có gì đáng để tức giận.
So sánh với thẩm mỹ của một con mèo ngốc, hiển nhiên thẩm mỹ của Ngụy Quân vẫn đáng tín nhiệm hơn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của nàng lại cong lên một chút.
"Sửa đúng ngươi một vấn đề." Thượng Quan Uyển Nhi gió nhẹ mây nhạt nói với Ma Quân: "Ngụy Quân cũng không già."
Về phần có háo sắc hay không. . . vậy có quan hệ gì?
Âm Thần tỏ vẻ bản mạng đại đạo bản thần cũng không phải nhằm vào ai.
Các vị đang ngồi đều là gà cay (đồng âm của rác rưởi).
"Được rồi, đi thôi, chúng ta đi yêu đình. Yêu Hoàng cùng Hồ Vương hiện tại nói không chừng đang mở tiệc mừng công, vừa lúc đi đưa một phần đại lễ cho bọn họ."
Thượng Quan Uyển Nhi đoán không được đầy đủ.
Yêu Hoàng cùng Hồ Vương thật là đang mừng công, nhưng còn không đến mức mở tiệc mừng công.
Dù sao đối với Yêu Hoàng mà nói, chỉ là thu thập một Tống Liên Thành mà thôi, còn không đáng hắn gióng trống khua chiêng mừng công.
Nếu vừa rồi thu thập là Đao Thần, vậy thật ra đúng quy cách.
Yêu Hoàng lúc này đã được tin tức, Liên minh người tu chân chuẩn bị tạm thời xếp cờ cất trống, chỉnh hợp tốt mâu thuẫn nội bộ rồi mới tính tiếp.
Tất cả đều ở trong Hồ Vương đoán trước.
Yêu Hoàng càng thêm hài lòng đối với Hồ Vương.
"Ái khanh, bổn hoàng kính ngươi một ly, có ái khanh ở đây, yêu đình không lo." Yêu Hoàng chủ động nâng chén.
Hồ Vương có chút được yêu mà sợ, hai tay nâng chén, để chén của mình ở dưới, sau khi cụng với Yêu Hoàng thì uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Hồ Vương thuận tay vỗ mông ngựa một cái: "Vẫn là bệ hạ quá khiêm tốn, hư tâm nạp gián. Thần nếu không phải gặp quân chủ anh minh như bệ hạ, cho dù có đầy bụng tài hoa, cũng không chỗ thi triển. Thánh nhân nói rất đúng, thiên lý mã thường có, Bá Nhạc không thường có, bệ hạ chính là Bá Nhạc của thần đó."
Yêu Hoàng cười ha ha.
Sau khi cười xong, Yêu Hoàng lại cảm thấy một tia tiếc nuối.
"Nếu Ưng Vương có một nửa trung tâm của ái khanh, có lẽ hắn sẽ không chết, bổn hoàng năm đó cũng có chút quá mức xúc động."
Ưng Vương tuy đầu óc không tốt, cả ngày nói loạn yêu đình lên án Hồ Vương, nhưng thực lực Ưng Vương vẫn là rất mạnh.
Còn mạnh hơn một bậc so với Hồ Vương.
Yêu Hoàng hiện tại nghĩ, dưới tay mất đi một viên đại tướng cường lực như thế, vẫn có chút tiếc nuối.
Bằng không hôm nay để cho Ưng Vương ra mặt đi bắt Tống Liên Thành vấn đề cũng không lớn, cũng miễn để cho hắn tự mình ra tay.
Chiến tích này, đối với Yêu Hoàng có thể phân 5-5 cùng Ma Quân trong lời đồn mà nói, là sẽ không thêm chút nào.
Đương nhiên, cũng sẽ không giảm.
Nghe được Yêu Hoàng nhắc tới Ưng Vương, Hồ Vương trong lòng máy động, nhưng sắc mặt không thay đổi, trầm giọng nói: "Bệ hạ, Ưng Vương chết, cũng là gieo gió gặt bảo, trách không được bệ hạ."