Tất cả đều biến thành bộ dáng Ngụy Quân (4)
"Chuyện lần này, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói hẳn là một cái trùng hợp." Hồ Vương nói: "Ngụy Quân không phải một người thích âm mưu tính kế, hơn nữa cũng không có khả năng tính đến kế hoạch của chúng ta, cho nên tất cả chính là như vậy, chúng ta vận khí quá kém."
"Nương, không chỉ chúng ta vận khí quá kém, lần đẩy ngã Giám sát ti này, văn võ cả triều đều cao thấp một lòng." Nhâm Dao Dao nói: "Thượng Quan Thừa tướng, Tứ hoàng tử, Minh Châu công chúa, Nho gia. . . Rất nhiều người đều cùng phát lực, kết quả tất cả đều bị Ngụy Quân phá hủy, quả thực đáng giận mà."
Nhâm Dao Dao nói đáng giận, Hồ Vương mắt lại sáng ngời.
"Như vậy, Ngụy Quân gây thù hằn ở Đại Càn sẽ càng nhiều." Hồ Vương nói.
Nhâm Dao Dao: ". . ."
Nàng bổn ý quả thật là muốn cho Ngụy Quân thuốc nhỏ mắt, miễn khiến cho Hồ Vương hoài nghi, nhưng Hồ Vương cái này cũng quá phối hợp.
Hơn nữa cái phản ứng này. . . Vì sao nương phán đoán ở trên vấn đề liên quan đến Ngụy Quân đơn giản thô bạo như vậy?
Nhâm Dao Dao không hiểu.
Nhưng trực giác nói cho nàng, đó là một cơ hội.
"Nương ý của người là, chúng ta tiếp tục giúp Ngụy Quân?" Nhâm Dao Dao dò hỏi.
Hồ Vương vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy: "Không sai, đẩy Ngụy Quân lên, để cho Ngụy Quân lên cùng võ đài của đám người muốn đẩy ngã Giám sát ti này. Ngụy Quân dù sao cũng chỉ là một hàn lâm ngũ phẩm, chức quan vẫn quá nhỏ, ta nghĩ một biện pháp, thăng quan cho Ngụy Quân, bằng không địa vị của hắn không đủ."
Hồ Vương nói xong lời cuối cùng, lâm vào trầm tư.
Đại Hoàng tử cùng Nhâm Dao Dao hai mặt nhìn nhau.
Nhâm Dao Dao mãnh liệt hoài nghi mình thật ra là con nuôi, Ngụy Quân mới là con ruột của Hồ Vương.
Hồ Vương suy xét cho Ngụy Quân cũng quá chu đáo.
Đại Hoàng tử bị đả kích nhỏ hơn một ít so với Nhâm Dao Dao, hắn đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp lộ tuyến tư duy của Hồ Vương.
Nhưng Đại Hoàng tử đánh bạo nghi ngờ: "Di nương, thứ ta nói thẳng, Ngụy Quân chính là một sói mắt trắng. Cho dù ngài giúp hắn thăng quan phát tài, hắn chỉ sợ cũng rất khó nhận ý tốt của ngài, sẽ là địch với chúng ta. Tựa như đồng lúc này đây, Ngụy Quân công khai thư của mình ở trên báo “Phá Hiểu”, dẫn phát dân chúng cả nước chú ý cùng ủng hộ, đây là đối địch với chúng ta mà."
"Tử Kiện, ngươi suy xét vấn đề vẫn quá đơn giản, chỉ có thấy tầng ngoài, không có nhìn thấy tầng bên trong, cũng không có nhìn thấy bởi vì sau khi Ngụy Quân xuất hiện, triều đình Đại Càn xuất hiện phân liệt nội bộ. Triều đình Đại Càn hiện nay, thật ra đã rạn nứt cả rồi. Giám sát ti biến thành An toàn ti, đối với chúng ta mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Đại Hoàng tử: ". . . Di nương người có phải quá lạc quan hay không?"
"Là ngươi nhìn vấn đề quá nông cạn." Hồ Vương khẽ cười nói: "Ta hỏi ngươi, Giám sát ti đổi thành An toàn ti, có thể che dấu sự thực trước đây văn võ cả triều đều xa lánh Giám sát ti không?"
Đại Hoàng tử lắc đầu.
"Cho nên An toàn ti vẫn sẽ bị văn võ cả triều Đại Càn xa lánh, mà An toàn ti cũng nhất định sẽ trả thù. Tranh đấu nội bộ không ngớt, không ngừng tiêu hao, đây là con đường suy sụp của Đại Càn."
Hồ Vương hoàn toàn khôi phục tự tin: "Như vậy mà nói, Ngụy Quân lần này bảo vệ Giám sát ti, thật ra coi như là đang giúp chúng ta, chúng ta thật ra không thiệt thòi."
Nhâm Dao Dao cùng Đại Hoàng tử trong lòng đều xuất hiện vô số câu hỏi.
Cái này còn không thiệt thòi?
Di nương (nương) người thật sự là vĩnh viễn không biết thiệt thòi mà.
Đại Hoàng tử: "Di nương, ta giữ lại ý kiến, ta thủy chung cho rằng Ngụy Quân sẽ sinh ra uy hiếp thật lớn đối với chúng ta."
Nhâm Dao Dao: "Nương, ta tuy tham bản thân Ngụy Quân, nhưng ta cũng cảm giác Ngụy Quân sẽ là đại địch của chúng ta."
Hồ Vương cười to: "Các người vẫn quá trẻ tuổi, không biết người như Ngụy Quân, giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn, căn bản không đủ gây sợ hãi. Không phải sợ hắn, chúng ta ngược lại phải giúp hắn. Đúng rồi, Tử Kiện, lễ vật ta đưa cho Ngụy Quân, sao vẫn chưa có phản ứng?"
Hồ Vương đưa cho Ngụy Quân một phần đại lễ.
Ở trước khi Ngụy Quân tới Tây đại lục, Đại Hoàng tử đưa cho Ngụy Quân.
Nhưng Ngụy Quân vẫn không dùng.
Đại Hoàng tử giải thích: "Di nương, Ngụy Quân hình như không hề dùng thứ tốt người cho hắn."
Hồ Vương nhíu nhíu mày, khẽ thở dài: "Xem ra hắn vẫn rất cổ hủ, không muốn dễ dàng vận dụng thứ gì của ngươi. Ài, thật sự là làm cho người ta đau đầu, còn có biện pháp nào có thể để cho Ngụy Quân mạnh lên một chút không?"
Nhâm Dao Dao cùng Đại Hoàng tử đã không muốn nói chuyện.
Bọn họ cảm giác mình đã bị thất sủng.
Ngụy Quân mới là tân sủng của Hồ Vương.
Bọn họ đã không phải bảo bối mà Hồ Vương đặt ở trong lòng nữa.
"Dao Dao, báo “Phá Hiểu” bên kia, đầu tư thêm mạnh vào, không cần để ý lỗ lã, dùng thời gian ngắn nhất để cho báo “Phá Hiểu” mọc lên như nấm ở Đại Càn. Thông qua “Phá Hiểu”, ta nhìn thấy ánh rạng đông Đại Càn lâm vào phân liệt."
Nhâm Dao Dao lặng lẽ lĩnh mệnh.
Tâm tình mười phần phức tạp.
"Tử Kiện, ngươi điều chỉnh tốt tâm tính, An toàn ti thành lập hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi phát ra thanh âm của mình ở triều đình Đại Càn, từ nay về sau ai cũng không thể bỏ qua ngươi. Ta sẽ tiếp tục giúp ngươi đi lên trên, tu vi của ngươi lập tức cần đột phá, tài nguyên cần thiết ta đều đã chuẩn bị cho ngươi. Sau khi đột phá, ngươi lại đưa một phần lễ trọng cho Ngụy Quân. Ngụy Quân bây giờ vẫn quá thế đơn lực bạc, đấu không lại quan liêu tinh về tính kế của triều đình Đại Càn này, ngươi phải bảo đảm Ngụy Quân không thể ra chuyện."
Đại Hoàng tử. . . lặng lẽ lĩnh mệnh.
Tâm tình còn phức tạp hơn so với Nhâm Dao Dao.
Hắn hoài nghi Ngụy Quân thực khả năng đã hạ cổ Hồ Vương, ở trong bất tri bất giác.
"Tử Kiện, nhớ ghi tạc trong lòng lời của ta nói."
Hồ Vương nhìn ra Đại Hoàng tử không đồng ý với cách làm của nàng, nhưng Hồ Vương quyết đoán phất tay, chuyên quyền độc đoán, cũng không có ý tứ tham khảo ý tưởng của Đại Hoàng tử.