Càn đế: Ngủ giấc tỉnh lại, toàn triều đều là Đế đảng (1)
Khóe miệng của người nam đồ đen cong lên: "Đừng nóng nảy, thực lực của ngươi yếu hơn ta một bậc, không ngăn cản nổi ta đâu. Ta đồng ý với ngươi chỉ làm đến bước này, và nhìn xem Càn quốc có thể đột phá và thoát ra được vòng vây của loạn trong giặc ngoài do ta bố trí cho bọn hắn hay không."
"Đột phá vòng vây, sau đó bị ngươi tiêu diệt?" Cô gái đồ trắng cười lạnh.
Người nam đồ đen thản nhiên nói: "Đó là vinh hạnh của bọn hắn."
Sát khí trong mắt của cô gái đồ trắng chợt lóe lên.
"Hoạ ngoại xâm thì thôi đi, ngươi chấm một điểm xuống Càn quốc là muốn làm cái gì? Trong Càn quốc, ai là người của nguơi?"
Người nam đồ đen cười khẽ: "Ngươi sẽ biết ngay thôi, cứ tiếp tục xem đi, người quan sát."
Giọng nói của người nam đồ đen vừa mới dứt.
Càn đế vẫn luôn đang hôn mê, đột nhiên mở bừng hai mắt.
Tỉnh lại từ trong mê man, Phản ứng thông thường của Càn đế sẽ là mờ mịt một hồi, sau đó mới khôi phục bình thường.
Nhưng mà ánh mắt của Càn đế lúc này lại vô cùng giãy dụa.
Dáng vẻ giống như Bạch Khuynh Tâm từng nhìn thấy ở điện Thanh Tâm lần trước…
Nếu như lúc này Bạch Khuynh Tâm nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Càn đế thì có thể phỏng đoán ra rất nhiều điều.
"Không."
Sắc mặt Càn đế đỏ lên, sau đó trên đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn.
Hắn không biết rằng tất cả tất cả mọi thứ đều đã phản ánh trên tờ bản đồ của học đường "Văn minh".
Người nam đồ đen và cô gái đồ trắng đồng thời nhìn thấy vị trí của Đại Càn trên bản đồ bắt đầu có ánh sáng chớp tắt.
Cô gái đồ trắng nhìn thấy thế thì có hơi kinh ngạc, kế đó liền phản ứng trở lại, trào phúng nói: "Xem ra Càn quốc cũng không nằm trong quyền kiểm soát của ngươi, đối phương vẫn có sức phản kháng. Cũng đúng, ngay cả thế giới này mà ngươi còn không thể nào vào được, thứ có thể nhúng tay vốn cũng có hạn. Gặp phải loại người có ý chí kiên định thì không có tác dụng."
"Giãy dụa hấp hối mà thôi."
Người nam đồ đen cười lạnh một tiếng, duỗi ngón tay ra lần nữa.
Nhưng lại bị một lưỡi đao ngắn ngăn cản.
Trong mắt người nam đồ đen loé lên vẻ bạo ngược: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, tránh ra."
Cô gái đồ trắng khẽ cười nói: "Quả thật ta vốn không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà hiện tại, hình như ngươi đã bị thương rồi. Kẻ trộm lửa nhất mạch, ngươi vừa mới xuất sư đúng chứ? Xem ra không có nắm được ý chí Thiên đạo của thế giới này, trái lại còn chịu một chút phản phệ."
"Ngươi cho là như vậy là có thể đối phó được ta?" Người nam đồ đen lạnh lùng nói.
Cô gái đồ trắng thản nhiên: "Đây vốn là chức trách của ta, Người quan sát nhất mạch xem vạn vật hưng suy, ngộ sinh diệt chi đạo. Ngươi cắt ngang việc quan sát của ta thì vốn là kẻ địch của ta. Càng không nói đến Người quan sát nhất mạch dựa vào Thiên Đế, vốn dĩ chính là kẻ địch với Kẻ trộm lửa nhất mạch các ngươi."
Nghe được hai chữ "Thiên Đế", khí thế của người nam đồ đen liền rút đi, thu lại ngón tay của mình.
Nhưng trong ánh mắt toát ra một luồng sáng kỳ lạ.
Ngay sau đó, ánh sáng lập loè phía trên Đại Càn liền biến mất hoàn toàn, tất cả đều tiến vào trong mắt hắn.
Sắc mặt của cô gái đồ trắng triệt để lạnh lẽo.
"Nếu ngươi đã u mê không chịu giác ngộ, vậy thì đánh một trận đi."
Người nam đồ đen cười lớn một tiếng.
"Mục đích của ta đã đạt được, cớ gì phải sống mái một trận với ngươi? Hơn nữa Người quan sát nhất mạch nhìn vạn vật hưng suy, mọi hành động của ta vốn không có xung đột lợi ích với Người quan sát, cớ sao phải đắc tội ngươi? Ta lại nhúng tay vào sự vận hành của thế giới thì làm sao? Người quan sát chỉ cần quan sát là được, ngươi thật sự để ý đến vận mệnh của đám sâu kiến này? Nói cho cùng, ngươi chẳng qua chỉ là đang tỏ ra hữu hảo với thiên đình, căn bản không phải vì ta là kẻ địch của ngươi."
Cô gái đồ trắng lặng lẽ một hồi, sau đó lạnh lùng nói: "Người quan sát nhất mạch nhận đại ân của Thiên Đế, cho nên tuân theo quy củ của Thiên Đế thì có gì không ổn? Hơn nữa, ngươi khinh thường con sâu cái kiến?"
"Không, ta vốn trưởng thành được đến bây giờ là từ loài sâu kiến." Người nam đồ đen trầm giọng nói: "Ta sẽ không khinh thường bất kỳ loài sâu kiến nào. Nhưng ta biết, vận mệnh loài sâu kiến chính là mặc cho cường giả chi phối. Hiện tại ta mạnh hơn bọn chúng, cho nên ta có thể thao túng bọn chúng. Ngày sau bọn họ mạnh hơn ta thì cứ việc chi phối ta, ta cũng không có câu gì oán thán."
Cô gái đồ trắng nhìn người nam đồ đen một cách sâu xa, trào phúng nói: "Ngược lại tầm nhìn ngươi cũng thoáng lắm."
"Vũ trụ vốn là thực dụng như thế. Khi Thiên Đế nhỏ yếu, một dạo hắn nói những lời này bị gọi là nói khùng nói điên. Sau này Thiên Đế dĩ hạ khắc thượng phong ấn Đạo Tổ, lời hắn nói liền biến thành luật trời."
Người nam đồ đen lạnh nhạt nói: "Cho nên nếu Thiên Đế nói ta sai, thì chắc chắc là ta sai. Nhưng cái này không phải vì ta làm sai, mà là vì nắm đấm của ta không to bằng Thiên Đế. Điều này rất hợp lý."
Cô gái đồ trắng không thể phản bác.
Nàng đồng tình với đạo lý này.
Nhưng, nàng vẫn muốn động thủ.
"Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì lời ngươi nói là đúng. Nhưng hiện tại nắm đấm của Thiên Đế lớn nhất, Người quan sát nhất mạch phụ thuộc vào Thiên Đế, mà Kẻ trộm lửa nhất mạch thì phụ thuộc vào Đạo Tổ. Cho nên, ta vẫn phải ngăn cản ngươi."
"Việc ta muốn làm đã hoàn thành, sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì nữa. Trên thực tế thì ta cũng không thể nhúng tay vào được bất cứ chuyện gì, cường độ ý chí của Thiên đạo ở bản thân thế giới này đã vượt qua tưởng tượng của ta."