Càn đế: Ngủ giấc tỉnh lại, toàn triều đều là Đế đảng (6)
Cho nên nói từ góc độ này, là nàng phải đứng về phía đối địch với Kẻ trộm lửa.
Lui mà cầu tiến, mới đứng ở bên Kẻ trộm lửa.
Mà đối với nàng mà nói, hiệu suất chậm nhất chính là để cho văn minh diễn ra một cách tự nhiên.
Vậy quan sát của nàng sẽ không biết phải đến năm nào tháng nào.
Cho nên Kẻ trộm lửa hy vọng nàng đứng cùng chiến tuyến với mình, được xem xét dựa trên tình huống hiệu quả chậm nhất.
Theo trên tiên thiên, Kẻ trộm lửa chưa từng nghĩ mình sẽ thua, cho nên cũng sẽ không cho rằng mình sẽ trở thành đối tượng quan sát của Người quan sát.
Nhưng lúc này cô gái đồ trắng Người quan sát xác thực đã lặng lẽ di chuyển mục tiêu quan sát đến trên người Kẻ trộm lửa.
Bởi vì nàng lờ mờ có một suy đoán táo bạo không thể tin.
Vì phỏng đoán này, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, nàng cũng muốn đứng về phía đối lập với Kẻ trộm lửa.
Sau đó, bảo vệ an toàn của người gọi là Nguỵ Quân kia.
Nếu như phỏng đoán của nàng là thực, vậy nàng nhất định phải nghĩ hết biện pháp để làm người bảo hộ giữ gìn sự an toàn của đối phương.
Cô gái đồ trắng hoàn toàn có thể tưởng tượng mình sẽ mượn cái này một bước lên trời, đi lên đỉnh cao của đời người.
Vì suy đoán này, trong tình huống Ngụy Quân và Kẻ trộm lửa không biết gì, cô gái đồ trắng đã bắt đầu hành động.
Nàng hành động rất bí ẩn, đã trả một cái giá đắt để che mắt Kẻ trộm lửa, âm thầm giúp Ngụy Quân một phen.
Cô gái đồ trắng không cầu có thể phát huy nhiều tác dụng, nhưng mong có thể giúp được Ngụy Quân, bảo vệ Ngụy Quân một lần, lưu lại một đoạn ân tình.
Như vậy là ổn rồi.
Ngay khi cô gái đồ trắng đang mặc sức tưởng tượng đến tương lai thì lại nghe thấy người nam đồ đen tiếp tục hỏi nàng:
"Thiên Đế bế quan, Người quan sát nhất mạch cũng có đủ tính tự chủ, vì sao ngươi cố tình đối địch với ta? Thế giới này đã bị đại năng dùng Thiên Cơ che chắn, tuyệt đối sẽ không bị thiên đình phát hiện. Bất luận ngươi lựa chọn cái gì cũng không có kết quả. Ta không hiểu, ngươi đối với thiên đình trung tâm như vậy sao? Ta tiếp xúc những Người quan sát khác, bọn họ cũng không có vậy theo khuôn phép cũ giống như ngươi."
Cô gái đồ trắng Người quan sát biết trong quá trình chơi cờ sinh tử, mình không thể nói dối.
Nhưng nàng không hoảng sợ.
Nói thật, thật ra cũng có thể khiến người ta nhận được kết luận sai lầm.
"Ta cũng không có cảm giác lệ thuộc vào thiên đình lắm, nhưng ta tin Thiên Đế."
Hơn nữa hình như ta đã phát hiện Thiên Đế.
Nhưng mà điểm ấy không thể nói cho ngươi rồi.
Người nam đồ đen không biết ý nghĩ chân thật của cô gái đồ trắng. Đối với đáp án của cô gái đồ trắng, người nam đồ đen cũng không bất ngờ, hắn chỉ là thản nhiên nói: "Đạo Tổ sẽ dần dần sống lại, hôm sau khẳng định sẽ cùng Thiên Đế có một phiên luận đạo đỉnh cao. Ai thắng ai thua cũng chưa biết được. Thiên Đế có thể lấy hạ khắc thượng, Đạo Tổ đã trải qua nhiều sóng gió, có thể làm được như nhau. Cho nên sùng bái Thiên Đế mù quáng cũng không an toàn. Nếu ta là ngươi cũng sẽ không đánh cược bây giờ."
"Lẽ nào không phải ngươi đang đánh cược vào Đạo Tổ sao?"
"Đương nhiên không phải. Ta là đang vì sự tiến hóa của mình mà phấn đấu." Người nam đồ đen tham vọng nói: "Phục sinh Đạo Tổ? Ta hy vọng có một ngày, bản thân ta có thể đường đường chính chính nói ra lời vẫn luôn cất giấu trong lòng —— không cần làm Đạo Tổ sống lại, ta sẽ vượt qua Đạo Tổ."
Đồng tử của cô gái đồ trắng Người quan sát nháy mắt giãn to, hiển nhiên là rất khiếp sợ.
Thật lâu sau, nàng mới nghiêm túc dựng ngón cái lên với đối phương.
"Ở phương diện mơ mộng này, ta không bằng ngươi." Cô gái đồ trắng Người quan sát nói: "Ta không có giấc mộng vĩ đại như ngươi."
"Ngươi đang cười nhạo ta không biết tự lượng sức?" Người nam đồ đen nhíu mày hỏi.
Cô gái đồ trắng Người quan sát lắc đầu nói: "Ước mơ chưa bao giờ là điều đáng bị chê cười cả. Nhưng quả thật trong lòng ta có chút trào phúng, điều ta trào phúng không phải giấc mộng của ngươi, mà là thực lực của ngươi."
"Không ngoài dự tính."
Người nam đồ đen vô cùng thản nhiên: "Sâu kiến nói muốn vượt qua rồng lớn, quả thực có hơi không biết lượng sức mình. Cho nên ta mới luôn giấu mộng tưởng ở đáy lòng. Ngày sau xuất hiện gian học đường này, ta cũng sẽ không thừa nhận việc này, ta sẽ luôn làm trong âm thầm. Một ngày nào đó, ta sẽ để cho Chư Thiên vạn giới đều nghe được tên của ta."
"Ngươi tên gì?"
"Vấn đề này không tính là số lần của ngươi, ta tên —— Tội Ngạo."
Cô gái đồ trắng Người quan sát nghĩ một hồi rồi ăn ngay nói thật: "Chưa từng nghe nói."
Tội Ngạo: ". . ."
Cũng may nội tâm hắn rất mạnh mẽ, một chút quẫn bách qua đi liền nở nụ cười tiêu sái: "Hiện tại ta đúng là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng một vạn năm sau, ta tin câu chuyện của ta sẽ được vạn linh tán dương."
"Tiếng tăm của Kẻ trộm lửa thông thường đều để tiếng xấu muôn đời." Cô gái đồ trắng Người quan sát trào phúng một câu, sau đó nói: "Không chiếm tiện nghi của ngươi nữa, tên ta là Lam Tình."
Tội Ngạo gật đầu.
Dù hắn tự nhận khi đó ở Chư Thiên vạn giới, hắn cùng lắm chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng mà hắn và Lam Tình cũng đã không vì một cái tên mà trúng chiêu nữa. Bọn họ đã nhảy vọt qua giai đoạn đó.
Đương nhiên, nếu người ra tay có cấp bậc như Thiên Đế Đạo Tổ hoặc là Sinh Tử lão nhân, thì lại là một cách nói khác.
Nhưng nếu như thật sự đắc tội cường giả loại cấp bậc này, bọn họ thể nào cũng phải chết, cho nên chết như thế nào cũng không quan trọng.
Sau khi nói tên thật cho nhau, Tội Ngạo lại đánh một quân cờ và đợi Lam Tình đặt câu hỏi.