Càn đế: Trung thần ở đâu? (4)
Công chúa Minh Châu trực tiếp bị lộ số ra bài không theo lẽ thường của Thượng Quan thừa tướng làm cho bối rối.
Thượng Quan Thừa tướng lúc này rất có phong thái của tung hoành gia. Bất luận có kiên định hay không, vừa mở đầu chính là lời nói không giật gân không thôi, sau đó hiểu được thì hiểu.
Có thể thuyết phục được chừng nào thì hay chừng đó.
Công chúa Minh Châu đương nhiên không phải dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Nàng cũng không hiểu mạch suy nghĩ của Thượng Quan thừa tướng cho lắm.
"Thượng Quan thừa tướng, ngươi đang nói cái gì thế? Nhiếp chính vương gì? Đại Càn có thêm một nhiếp chính vương lúc nào vậy?" Công chúa Minh Châu ngờ vực.
Thượng Quan thừa tướng mỉm cười chỉ chỉ mình, sau đó thản nhiên nói: "Ta không chỉ là thừa tướng mà còn là nhiếp chính."
Công chúa Minh Châu: ". . ."
"Thế nào? Công chúa không cảm thấy quyền lực thừa tướng này của ta có chút quá lớn sao? Bệ hạ ẩn trong thâm cung tu đạo, quốc gia đại sự đều do ta một lời quyết định. Cho dù là nhiếp chính vương của các triều đại qua nhiều thế hệ, thực quyền nắm giữ trong tay cũng không so được với bổn tướng." Thượng Quan thừa tướng nói.
Công chúa Minh Châu dần dần khôi phục bình thường.
Dẫu sao cũng là nữ anh hùng từng trải qua sa trường, công chúa Minh Châu không phải dễ dàng bị kéo vào tròng như vậy.
Dựa vào năng lực của Thượng Quan thừa tướng, có thể dối gạt Càn đế, lừa gạt Tứ hoàng tử không thành vấn đề. Nhưng mà muốn dựa vào cái miệng này để lừa gạt công chúa Minh Châu thì không quá khả thi.
"Thượng Quan thừa tướng là vì quyền lực trong tay quá lớn, cho nên bắt đầu bành trướng rồi sao?" Công chúa Minh Châu nhàn nhạt nói: "Tạm không nhắc tới ngôn luận của ngươi đại nghịch bất đạo, ngươi có tư cách gì sắp xếp vận mệnh của bản cung?"
Nói tới đây, khí chất tôn quý thuộc về thiên gia hoàng thất từ trên người công chúa Minh Châu toả ra, khiến cho nàng lúc này trông có vẻ như một mũi nhọn không thể nhìn thẳng vào.
Quý nữ hoàng triều, lá ngọc cành vàng, công chúa Minh Châu được rất nhiều người đi theo công nhận có thể trở thành một thế hệ nữ đế, không hề che đậy sự sắc sảo của nàng.
"Thượng Quan Vân, ngươi có phải quá xem trọng mình rồi không?" Giọng nói lạnh lùng của công chúa Minh Châu vang lên: "Nhớ đến năm đó chiến tranh vệ quốc, bản cung ở tiền tuyến trảm tướng đoạt cờ. Thời điểm chiến thắng liên tiếp, ngươi còn không biết là thứ gì đâu? Muốn thỉnh cầu bản cung thì phải có tư cách. Có những lời bản cung chỉ nói một lần."
Trong lòng Thượng Quan thừa tướng lặng lẽ thở dài.
Tình cảnh xảy ra trong giờ khắc này giống y như dự đoán trước đó của hắn.
Chơi trò mập mờ với công chúa Minh Châu, rất nhanh sẽ bị nàng nhìn thấu.
Bàn về năng lực, công chúa Minh Châu được trưởng thành trong sự hun đúc của tiên đế và tiền Thái tử. Bất luận là kinh nghiệm hay là tài hoa cũng không phải Càn đế có thể sánh được.
Đối phó với Công chúa Minh Châu, hắn không có biện pháp nào ổn cả.
Chỉ có thể bày tỏ lòng thành.
Nhưng không đợi hắn tỏ lòng thành, công chúa Minh Châu liền đoán được ý đồ của hắn.
"Ngươi muốn lôi kéo bản cung, tất nhiên là có thỉnh cầu với bản cung.
"Hiện tại trên dưới Đại Càn, vấn đề ngươi nên bận tâm nhất là việc Nhị thúc đã tỉnh lại.
"Nhị thúc đã tỉnh, ngươi không đi hoàng cung gặp Nhị thúc mà lại tới tìm ta trước."
Công chúa Minh Châu nheo mắt lại, khí thế thu liễm một lần nữa, nhưng sắc sảo bộc lộ ra so với ban nãy càng thêm nguy hiểm.
"Thượng Quan Vân, ngươi muốn phế đế, cho nên cần bản cung tương trợ. Ngươi thật to gan."
Thượng Quan thừa tướng biết ở trong hoàng cung chỉ có hoàng tộc mới có thể chống lại hoàng tộc. Vậy công chúa Minh Châu đương nhiên cũng biết.
Từ biểu hiện và ngôn luận vừa rồi của Thượng Quan thừa tướng, kết luận này cũng không khó đưa ra.
Thấy công chúa Minh Châu đã đoán được chân tướng, Thượng Quan thừa tướng cũng không lại giấu diếm nữa, nói thẳng vào chủ đề: "Công chúa, một khi đã như thế, vậy thì người ngay thẳng không nói vòng vo. Đối với Đại Càn mà nói bệ hạ đã là một nhân tố không ổn định, ta quả thật phải trấn áp nhân tố không ổn định này. Thân thể của ta công chúa cũng biết, đã sắp sửa là đèn cạn dầu rồi, tuyệt đối sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu ta cáo lão, vị trí đó là của công chúa. Giao dịch này như thế nào?"
Vẻ mặt công chúa Minh Châu không thay đổi, nhưng trong nháy mắt đồng tử sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Bản cung không làm Hoàng đế mà lại làm Thừa tướng? Cho dù là nhiếp chính vương thì sao? So với được với đế vị sao?" Công chúa Minh Châu hỏi ngược lại.
Thượng Quan thừa tướng cười tiêu sái nói: "Công chúa, giấc mộng nữ đế của người không thể thực hiện được."
"Vì sao?"
"Ta không cho phép, những tín đồ khác của Ngụy Quân cũng sẽ không cho phép."
Thượng Quan thừa tướng thẳng lưng, gằn từng chữ: "Chúng ta không muốn một Hoàng đế có thể bảo chúng ta quỳ xuống bất cứ lúc nào, cho dù Hoàng đế này rất anh minh thần võ. Công chúa điện hạ, ta cam đoan với người, quyền lực trong tay của Hoàng đế sau này tuyệt đối không bằng Thừa tướng."
Công chúa Minh Châu lặng lẽ một lát, rồi sau đó khóe miệng hiện ra một nụ cười cay đắng.
"Ngay cả ngươi cũng biến thành tín đồ của Ngụy Quân?"
"Công chúa, chúng ta đều muốn làm một người đường đường chính chính, mà không phải là con chó của Hoàng đế." Thượng Quan Thừa tướng thản nhiên nói: "Hơn nữa rõ ràng chúng ta đều có thể nhìn ra chủ trương mà Ngụy Quân đưa ra là một kiểu chế độ tiên tiến hơn, vậy tại sao chúng ta không tiếp thụ?"
"Nếu như hoàng thất có thể kéo dài tuổi thọ cho ngươi?" Công chúa Minh Châu nhìn về phía Thượng Quan thừa tướng.
Thượng Quan Thừa tướng cười to: "Công chúa điện hạ, Thượng Quan Vân ta quả thực ham sống, nhưng ta không sợ chết. Ta chỉ là muốn ở trên cương vị thừa tướng làm thêm một vài việc vì bách tính Đại Càn. Nếu như ta mưu đồ cái gì, có thể nói ta mưu đồ thanh danh khi còn sống, nhưng ta không mê luyến quyền lực. Thế giới này, Thượng Quan Vân đã vị cực nhân thần, vinh hoa phú quý, ông trời đối đãi với ta không tệ, ta không có lòng tham như vậy."