Bảo sai phác mộng điệp, đại ngọc táng hoa yêu (4)
Ngụy Quân gật gật đầu.
Vân Uyên đại thắng, ở trên lịch sử có liên quan đến chiến tranh vệ quốc mà hắn viết cũng được tô đậm nét mực.
Giai đoạn trước của chiến tranh vệ quốc, quân đội Đại Càn hoàn toàn lâm vào hạ phong.
Trang bị kém quá lớn.
Liên minh người tu chân lại treo giá, hơi có chút xuất công không ý tứ xuất lực.
Tô Lang Gia năm đó ở trong quân chỉ là bộc lộ tài năng, nhưng cũng không nền tảng, cho nên ở trong quân không có uy vọng gì, thậm chí còn bị đè ép.
Quân đội giống như rừng rậm đỉnh núi, trình độ hắc ám không kém hơn quan trường.
Trước trận chiến Vân Uyên, ngay cả đại tướng lãnh binh Vân Uyên lúc ấy đều có khuynh hướng lui lại. Nhân số quân địch là gấp mười Đại Càn, trang bị dẫn đầu ít nhất một trăm năm, bên ta không có viện binh, không có sĩ khí, không nơi hiểm yếu, xem thế nào cũng là một hồi chiến đấu phải thua.
Nhưng Tô Lang Gia kiên trì đánh.
Hắn cho rằng quân đội Tây đại lục khinh địch liều lĩnh, cứ chiến là thắng, đã nảy sinh cảm xúc ngạo mạn, cảnh giới tâm lý hạ đến thấp nhất.
Hắn đưa ra phán đoán hoàn toàn tương phản với thủ trưởng.
Ở dưới tình huống chủ tướng nổi giận, tô Lang Gia lập hạ quân lệnh trạng, lấy một vạn quân đội phục giết mười hai vạn quân địch, giết địch bảy vạn, Vân Uyên đại thắng chấn động thiên hạ.
Trận chiến này qua đi, Tô Lang Gia tiến vào tầm mắt tiên đế, mà chủ tướng Vân Uyên bị cách chức điều tra.
Từ đó về sau, Tô Lang Gia nằm ở đế tâm, bắt đầu kiếp sống quân lữ truyền kỳ của hắn.
Chiến tranh thực tàn khốc, nhưng quan điểm của Kẻ trộm lửa cũng không hoàn toàn sai, ở trong chiến tranh, nhân loại càng thêm dễ dàng lấy được tiến bộ, bởi vì chiến hỏa sẽ hỗ trợ sàng chọn ra nhân tài chân chính.
Thời điểm chiến tranh vệ quốc vừa mới bắt đầu, quân đội Đại Càn trình độ hắc ám không thua gì quan trường hiện tại.
Nhưng thời điểm chiến tranh vệ quốc chấm dứt, quân đội không khí đã rực rỡ hẳn lên, suy nghĩ người có khả năng đi lên, kẻ yếu đi xuống xâm nhập lòng người, có thể đánh trận, đánh thắng trận, đã trở thành tiêu chuẩn thông hành trong quân.
Chỉ cần ngươi đủ chiến công, ngươi sẽ được người khác ở trong quân tôn trọng.
Ngươi không đủ chiến công, thổi ba hoa chích choè, binh sĩ đều không xem người là cái chim gì.
Tô Lang Gia, là ở trong chiến hỏa trưởng thành lên thành danh soái như thế.
Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường. (Sáng sớm làm nông dân, chiều lên gặp thiên tử)
Tương tương bản vô chủng, nam nhi đương tự cường. (Tướng quân không tự có, nam nhi phải tự cường)
Bản thân Tô Lang Gia chính là một chuyện xưa truyền kỳ mà còn sống, có thể cho rất nhiều người thường hy vọng.
Nhưng Ngụy Quân bội phục thì bội phục, nhưng cũng không xem trọng người thường cố gắng về hướng như Tô Lang Gia.
Tô Lang Gia là không có gia thế.
Nhưng thiên phú của hắn ở dụng binh, chỉ sợ có thể so với thiên phú của Lục Nguyên Hạo ở trên tu luyện.
Chiến tích là không lừa được người.
Loại thiên tài này, so với chênh lệch ở gia thế là quá lớn.
Chênh lệch ở trên gia thế ở rất nhiều tình huống cố gắng vẫn có thể bù lại.
Nhưng chênh lệch ở trên thiên phú. . . Ngươi không cố gắng thì sẽ không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Ngụy Quân ở trong đầu lướt qua một lần tư liệu về Tô Lang Gia, càng bội phục đối với Cơ Soái.
"Ta nhớ không lầm mà nói, Tô Lang Gia là người của tiên đế, quan hệ rất tốt với Dương đại soái, ở trong chiến tranh vệ quốc qua lại rất ít với Cơ Soái, bọn họ không có giao tình gì đặc thù." Ngụy Quân nói.
Chuyện phát sinh ở trong chiến tranh vệ quốc, hiện tại hẳn không có ai càng thêm rõ ràng hơn so với hắn.
Dù sao lão thiên gia đã trực tiếp đưa một đoạn tin tức cho hắn.
Tiết tướng quân gật gật đầu nói: "Xác thực, Tô phó soái là thân tín của tiên đế, là một tay tiên đế đề bạt hắn lên. Tô phó soái ở trong triều không kết bè kết cánh, cũng không tính quá thân cận với ai. Cơ Soái tuyển hắn kế tục, ban đầu vẫn thực làm cho người ta khiếp sợ. Nhưng sau khi tiếp nhận mới phát hiện, hắn quả thật là là người được chọn thích hợp nhất, tối thiểu là năng lực quá cứng rắn."
"Đúng, hơn nữa không có bối cảnh thật ra cũng là ưu thế." Ngụy Quân phân tích: "Tô Lang Gia nếu thật sự là người của phe phái nào đó, ngược lại không làm cho người ta yên tâm. Chỉ có hắn giữ bản thân công chính, thân gia trong sạch, lại không có quan hệ gì khác, hắn mới trở thành quân đội đệ nhất nhân thế lực khắp nơi đều đồng ý, cũng không cần lo lắng hắn sẽ thiên hướng về ai."
Tiết tướng quân ngẩn ra.
Nàng thật đúng là không suy xét qua vấn đề này.
"Ý Ngụy đại nhân là Tô phó soái là cố ý bảo trì trung lập?"
Ngụy Quân khẽ cười nói: "Không quan trọng, quan trọng là Tô Lang Gia quân công không phải giả. Cho dù hắn thực có ý tưởng gì, vậy cũng không phải đại sự. Người có năng lực, ai không muốn thăng quan? Tiết tướng quân không nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên có."
Ngụy Quân nói, Tiết tướng quân là nghe lọt.
Cho nên cô rất nhanh đã để dã tâm của Tô Lang Gia ra sau đầu.
Đại tranh chi thế, gió nổi mây phun. Ở dưới tình huống năng lực bản thân đủ ưu tú, có chút dã tâm thì sao?
Tiết tướng quân cô nếu không có dã tâm, cam tâm làm một tiểu thư ngâm thơ chỉ phú ở phủ Vinh Quốc, lại dựa theo mẫu thân yêu cầu gả cho một nam nhân gia thế tương đương giúp chồng dạy con, vậy nàng cũng sẽ không mặc vào quân trang.
Dã tâm cho tới giờ không phải là chuyện xấu.
Chỉ cần dùng ở chỗ chính xác.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tiết tướng quân liền nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Điểm truyền tống của thành Thiên Nguyên cùng Huyết tam giác đều không thể dùng, Yêu đình chúng ta khẳng định cũng không thể đi tìm chết."