Tân vương tắm máu, không thể ngăn cản (1)
"Có thư xác nhận của Ngụy Quân, chúng ta lợi dụng đuổi Tống Liên Thành ra khỏi Liên minh người tu chân đi Yêu đình làm điều kiện tiên quyết, thiết kế ra kế hoạch giết chết hắn." Bạch Khuynh Tâm phân tích: "Muốn làm đến một bước này, đầu tiên chúng ta phải bức Tống Liên Thành ra khỏi Liên minh người tu chân. Nếu Tống Liên Thành luôn luôn ở trong tổng bộ Liên minh người tu chân, chúng ta căn bản không thể ra tay."
Nghe thấy Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, Trần Già cùng Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời nghĩ tới Đao Thần.
Trần Già nhấc tay nói: "Ta hẳn có thể bức Tống Liên Thành ra khỏi Liên minh người tu chân."
Thượng Quan Uyển Nhi bổ sung: "Ta có nắm chắc làm cho Tống Liên Thành mang thương rời khỏi."
Cổ Nguyệt lúc này khó nén khiếp sợ.
Ngụy Quân đây đều là chiêu thần tiên gì vậy? Một đám đều lợi hại như vậy sao?
Lục Nguyên Hạo lại thiếu chút nữa quỳ xuống.
Hắn cảm giác mình quá yếu.
Căn bản không xứng với cấp bậc của Thiết huyết cứu quốc hội.
Ngụy Quân biết thân phận cùng chỗ dựa của Trần Già và Thượng Quan Uyển Nhi, cũng tin tưởng năng lực bọn họ.
Tống Liên Thành hiện tại vận xấu quấn thân, mà Trần Già cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng không phải người thường, bọn họ nói có thể làm được, vậy xác suất thành công sẽ vượt qua thất thành.
"Tốt, phiền toái hai vị." Ngụy Quân ngầm thừa nhận Trần Già cùng Thượng Quan Uyển Nhi có năng lực này, nhưng Ngụy Quân bổ sung: "Vì để ngừa vạn nhất, Tống Liên Thành thương càng nặng càng tốt."
Cổ Anh ánh mắt chớp động, giơ lên cánh tay: "Nếu Tống Liên Thành ở Liên minh người tu chân địa vị không xong, lại bị thương, ta có nắm chắc để cho người đâu sau lưng Tống Liên Thành một đao."
Lục Nguyên Hạo thật sự quỳ.
Hắn cảm giác mình chính là một phế vật.
Cái gì cũng không thể giúp.
Mà những người này quả thực thần thông quảng đại giống như thần tiên vậy.
Ngụy Quân thật ra đoán được lòng tin của Cổ Anh từ đâu mà đến.
Chuyện thành Thiên Nguyên, Trường Sinh tông hiển nhiên cũng có tham dự, bằng không Cổ Anh sẽ không xuất hiện ở thành Thiên Nguyên.
Mà Trần Già lại bị Trần Trường Sinh bày mưu đặt kế đi tìm Đao Thần.
Cho nên, Trường Sinh tông là đặt cược ở cả hai bên.
Nhưng điều kiện tiên quyết hai bên đặt cược là hai bên đều có cơ hội thắng.
Sau khi làm một phương rõ ràng không có cơ hội thắng, thế lực đặt cược hai bên này sẽ triển lộ răng nanh, không chút do dự kéo phương thất bại xuống địa ngục.
Cho nên, chỉ cần Tống Liên Thành gặp rủi ro, Cổ Anh sẽ có nắm chắc thuyết phục Trường Sinh tông, đâm sau lưng Tống Liên Thành một đao.
"Tốt lắm."
Ngụy Quân khóe miệng nhếch lên ca ngợi: "Các vị đồng tâm hiệp lực, chuyện giết chết Tống Liên Thành này sẽ biến thành có khả năng. Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc, đây là tôn chỉ lúc ban đầu của Thiết huyết cứu quốc hội. Chúng ta kế thừa vinh quang tiền nhân, sẽ không làm nhục uy danh các bậc tiền bối. Tống Liên Thành này tội ác tày trời, dùng đầu của hắn, đến tế điện oan hồn đã chết đi này. Dùng máu tươi của hắn, đến hun đúc cánh hoa hy vọng của Thiết huyết cứu quốc hội chúng ta."
Sau khi đại hội lần đầu toàn thể thành viên Thiết huyết cứu quốc hội bế mạc, Lục Nguyên Hạo lâm vào trong rung động thật lớn.
Trở về lại thực tế, Lục Nguyên Hạo trực tiếp quỳ gối trên đất.
Đệ Nhị trùng hợp đi ngang qua, thấy được một màn này, mười phần tò mò: "Lão Cửu, ngươi làm sao vậy?"
Lục Nguyên Hạo: "Quá. . . quá lợi hại. ."
Hắn chính là một con tôm nhỏ.
Mà tất cả thành viên khác của Thiết huyết cứu quốc hội đều là đại lão trong đại lão.
Tống Liên Thành là Minh chủ Liên minh người tu chân, đồ đệ Ma Quân, trước đó toàn bộ Đại Càn quần chúng phẫn nộ, đều không thể làm gì hắn.
Kết quả trong lần hội nghị, hình như người nào cũng có thể chơi hắn.
Ban đầu Lục Nguyên Hạo xem bọn họ là đang thổi da bò.
Nhưng thái độ của Ngụy Quân chứng minh bọn họ quả thật có thực lực đó.
Cái này quá rung động.
Lục Nguyên Hạo thực xấu hổ.
Hắn cảm giác mình tồn tại kéo thấp cấp bậc của Thiết huyết cứu quốc hội.
"Nhị ca, ngươi nói ta có phải rất yếu hay không?" Lục Nguyên Hạo chán ngán thất vọng hỏi Đệ Nhị.
Đệ Nhị sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Lục Nguyên Hạo tràn ngập sát khí.
"Lão Cửu, ngươi đang mắng ta?"
Ngươi nếu còn rất yếu, ca ca ta tính cái gì?
Phế vật sao?
Nghĩa phụ hiện tại còn không nhất định đánh qua ngươi, ngươi yếu cái chym.
Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: "Nhị ca, thiên hạ to lớn ngọa hổ tàng long, ta thật sự quá yếu, ngươi không hiểu."
Đệ Nhị: ". . ."
Thế giới của loại yêu nghiệt Lục Nguyên Hạo này, hắn quả thật không hiểu.
Hơn nữa cũng không muốn hiểu.
Vạn nhất hắn nếu có thể đuổi kịp mạch não của Lục Nguyên Hạo, vậy chỉ số thông minh của hắn sẽ thành dạng gì.
Đệ Nhị ngẫm lại cũng cảm thấy khủng bố.
"Nếu biết mình yếu, vậy nỗ lực nhiều lên." Đệ Nhị thuận miệng nói.
Cũng không kỳ vọng Lục Nguyên Hạo xem là chuyện gì.
Hắn là hiểu biết Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo không để tâm ở trên tu luyện, nhưng ở phương diện khác cũng không nhàn rỗi.
Hai ngày trước hộ vệ Tàng Kinh Các hoàng thất còn nói cho hắn, Lục Nguyên Hạo hẳn là đã xem hết cả Tàng Kinh Các.
Có trời mới biết Lục Nguyên Hạo đã xem bao nhiêu sách, học được bao nhiêu thứ.
Lục Nguyên Hạo quả thật không xem lời nói của Đệ Nhị là chuyện gì, hắn lắc đầu nói: "Nhị ca, không được, thiên phú của ta quá kém, cho dù là có cố gắng, trong thời gian ngắn cũng rất khó lại tăng lên nhanh thực lực của bản thân."
Đệ Nhị: ". . ."
Thiên phú quá kém. . .
Nói chuyện cùng Lục Nguyên Hạo, thường xuyên làm cho hắn muốn đánh người.
"Ha ha, lão Cửu, ngươi cao hứng là tốt rồi."
Đệ Nhị lười tiếp tục quan tâm tới Lục Nguyên Hạo.
Dù sao hắn càng nói càng muốn đánh người, nhưng hắn đánh không lại Lục Nguyên Hạo, thậm chí còn phá không được phòng ngự của Lục Nguyên Hạo.
Thì chỉ có tự ngược.
Hắn cũng không phải Thượng Quan Tinh Phong.