Dám kêu Đại Càn đổi trời mới (3)
Thượng Quan Tinh Phong cũng không biết ngụy trang thành Ưng Vương chính là Đại Hoàng tử, hắn cũng không thể tưởng được Đại Hoàng tử có thể gia nhập Thiết huyết cứu quốc hội, cho nên hắn thẳng thắn.
"Cha ta nói với ta, thiên hạ này lớn nhất địa chủ chính là hoàng thất, có được thổ địa nhiều nhất cũng là hoàng thất. Nhìn càng rõ ràng đối với Đại Càn, thật ra lại càng vô lực đối với tương lai. Cho nên chủ trương của Ngụy đại nhân vừa ra, cha ta quả thực sống lại kiếp thứ hai, người tìm được phương hướng phấn đấu chân chính của bản thân."
Nói tới đây, Thượng Quan Tinh Phong đứng dậy, cúi người đối với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, người nên nhận một cái cúi đầu của ta."
Cái cúi đầu này, Ngụy Quân thản nhiên nhận.
Hắn thật đã cứu vớt không ít sơn dương lạc đường.
Thấy mọi người đều không có ý kiến, Ngụy Quân lại mở miệng: "Thiết huyết cứu quốc hội đời thứ nhất, tuy hô lên khẩu hiệu là cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc, nhưng nói đến cùng, thật ra vẫn là phấn đấu vì một họ mà thôi. Tiền Thái tử là một người rất giỏi, nhưng hắn tương lai là làm Hoàng đế, hắn theo đuổi không thể để các thành viên khác của Thiết huyết cứu quốc hội theo đuổi, điểm ấy mọi người tán đồng không?"
Mọi người đều gật đầu.
"Tốt, nếu mọi người đều tán đồng định nghĩa của ta đối với Thiết huyết cứu quốc hội đời thứ nhất, ta hiện tại chấp chưởng Thiết huyết cứu quốc hội, sẽ tiến hành một lần cải tổ đối với Thiết huyết cứu quốc hội, cho Thiết huyết cứu quốc hội định nghĩa hoàn toàn mới, mọi người có đồng ý với ý kiến này không?"
"Có."
"Chúng ta chăm chú lắng nghe."
"Từ Ngụy đại nhân đến cải tổ Thiết huyết cứu quốc hội, ta mười phần yên tâm."
Thanh danh cùng chủ trương của Ngụy Quân, giúp hắn thu hoạch tín nhiệm chưa từng có.
Không nói khoa trương, cho dù là tiền Thái tử trọng sinh, ở trước mặt thành viên này, đại bộ phận đến cuối cùng hẳn vẫn sẽ đi theo Ngụy Quân.
Tiền Thái tử là minh chủ trong quy tắc truyền thống, đáng để bọn họ nguyện trung thành.
Mà Ngụy Quân đánh vỡ quy tắc, để cho bọn họ không cần lại ký thác hy vọng cho một người nào đó, đây là bố cục cùng cấp bậc hoàn toàn mới.
Không phải Ngụy Quân giỏi hơn so với tiền Thái tử, mà là Ngụy Quân cho bọn họ một thế giới hoàn toàn mới, tiền Thái tử chung quy là chịu giới hạn ở thời đại, hắn nhảy không ra cái lồng chim thời đại, Ngụy Quân lại có thể.
Cho nên, Ngụy Quân nhất định có thể làm rất tốt, dù sao hắn đang đứng ở trên vai của người khổng lồ.
Ngụy Quân tiếp tục nói: "Thiết huyết cứu quốc hội trong lý tưởng của ta, đất nước phải là đất nước chân chính, mà không phải hoàng tộc Đại Càn. Chúng ta cứu vớt quốc gia này, phải làm là trực tiếp ban ơn đến dân chúng thiên hạ, mà không phải chỉ có thể được số ít người thu được ích lợi, sáng lập cái gọi là thịnh thế trên sách sử, mọi người đồng ý không?"
"Đồng ý ×N."
"Cho nên mục tiêu của Thiết huyết cứu quốc hội, tuyệt không thể chỉ phục vụ cho hội trưởng, tuyệt không thể trở thành tiểu đoàn thể cho lợi ích cá nhân nào đó. Đơn giản mà nói, Thiết huyết cứu quốc hội phải chân chính phóng mắt khắp thiên hạ, mỗi người đều phải là chủ nhân của chính mình. Ở trong Thiết huyết cứu quốc hội, mỗi một thành viên đều là bình đẳng ở trên nhân cách. Cho dù ta là hội trưởng, cũng không phải đối tượng mọi người nguyện trung thành. Cho dù mọi người phục tùng mệnh lệnh của ta, nhưng trên nhân cách mọi người cũng bình đẳng với ta, không cần có tâm lý nguyện trung thành đối với ta, lại càng không cần đi xá sinh vong tử cho ta. Mục tiêu phấn đấu của chúng ta không phải vì cá nhân ta, mà là vì quốc gia chân chính."
"Mỗi người bình đẳng?"
Thời điểm Ngụy Quân đưa ra lý niệm này, vẫn làm cho bọn họ mười phần bất ngờ.
Ở một quốc gia đế chế phong kiến, ở một thế giới đám người sức mạnh to lớn có thể phá thành bạt trại, lý niệm mỗi người bình đẳng rất khó chân chính được người tán đồng.
Nhưng Ngụy Quân vẫn đưa ra lý niệm này.
"Đúng vậy, mỗi người bình đẳng. Ai cũng từ nhỏ không cao quý hơn so với ai, mỗi một sinh linh tương lai đều có khả năng vô hạn. Không có ai tài trí hơn người, cho dù có một số người hiện tại nhìn qua rất mạnh, nhưng tất cả đều là đang biến hóa. Mười năm trước chúng ta đều rất yếu, hiện tại thì sao? Mười năm sau thì sao? Biến hóa mới là vĩnh hằng, mà thân phận, quyền lực, địa vị, thực lực, đều sẽ thời khắc biến hóa. Cho dù là chính chúng ta, chúng ta cũng nên dốc hết sức đi tạo ra một thế giới như vậy. Như vậy thời điểm chúng ta gặp rủi ro cùng nhỏ yếu, sẽ sẽ không bị cường quyền khi dễ."
Cổ Nguyệt nhíu mày nói: "Ngụy Quân, thứ ta nói thẳng, đây là thế giới trong ảo tưởng."
Ngụy Quân thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, lấy lịch duyệt của ta mà nói, cũng chưa thấy qua có cái gì bình đẳng thật sự."
Ở thiên đình, hắn là Thiên Đế, những người khác cũng phải nghe hắn.
Ở kiếp trước, hắn phú khả địch quốc, quyền cao chức trọng, các nữ ngôi sao tranh cướp nhau ôm đùi hắn.
Các quốc gia phương tây tự xưng là bình đẳng, hàng năm đều đã có kì thị chủng tộc xuất hiện.
Chư thiên vạn giới, vạn tộc sinh linh, nơi nào có bình đẳng chân chính?
Ngụy Quân cũng chưa thấy qua.
Hắn cũng không nghĩ mình có thể làm được.
Nhưng mà:
"Có lẽ có chút mục tiêu cuối cùng là khó mà thực hiện, nhưng ở trong quá trình ngươi theo đuổi giấc mộng mà trả giá cố gắng, cũng sẽ không là vô dụng.
"Ta đưa ra ví dụ, ví dụ như ngươi nói căn nhà này quá tối, muốn mở một cái cửa sổ ở trong này, mọi người nhất định là không cho phép. Nhưng nếu ngươi chủ trương dỡ nóc nhà xuống, bọn họ sẽ đến điều hòa, nguyện ý mở cửa sổ.
"Cho nên chẳng sợ lý niệm mỗi người bình đẳng cuối cùng khó mà thực hiện, nhưng ngươi coi đây là mục tiêu để cố gắng, vài năm sau ngươi sẽ phát hiện, bình đẳng tuyệt đối có lẽ vẫn xa không thể thành, nhưng mà bình đẳng tương đối là có thể thực hiện. Con Hoàng đế, đã không có quyền lực vũ nhục con một nông dân. Đời sau của quan lớn, vẫn thông qua cuộc thi khoa cử giống như những người khác mới có thể có chức vị.
"Đây là ý nghĩa chúng ta phấn đấu, cũng là phúc lợi chúng ta cho thiên hạ."