Thắng chắc rồi (2)
"Nếu như Thượng Quan Uyển Nhi thắng một trận, vậy cái vị đệ nhất thiên kiêu Tu Chân Giới cơ bản cũng thắng chắc một trận." Lục Khiêm nhắc nhở: "Như vậy, chúng ta chưa hẳn đã nắm chắc được thắng lợi."
Ngụy Quân nở nụ cười: "Lục Ty trưởng yên tâm, cái vị đệ nhất thiên kiêu bảng đó không thắng được. Ta định để cho Nguyên Hạo đi đánh lén hắn, vừa lúc chèn ép chết hắn."
Về độ tuổi tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu của thiên kiêu hai bên, hai bên đã tiến hành trao đổi cẩn thận, cuối cùng quyết định Đại Càn bên này giới hạn là 13 tuổi, mà Liên minh người tu chân bên kia giới hạn là 50 tuổi.
Nhìn bên ngoài thì Liên minh người tu chân có lợi.
Nhưng nghiêm túc mà nói vẫn là Đại Càn được hời hơn.
Bình thường người tu hành năm mươi tuổi gần như không thể là đối thủ của cường giả triều đình ba mươi tuổi.
Chẳng qua thiên kiêu thế hệ này của giới tu hành đích xác cũng có chút tài năng.
Nhưng tài năng đi nữa cũng không ngoạn mục bằng kiểu hàng thật giá thật như Lục Nguyên Hạo.
Sau khi Lục Nguyên Hạo giết chết Tống Liên Thành gần như đã ngồi vững ở ví trí người đệ nhất trong thế hệ trẻ.
Liên minh tu chân cũng đồng tình với điểm này.
Nhưng với tư cách là nghĩa phụ của Lục Nguyên Hạo, Lục Khiêm lại luôn có một chút lo lắng.
Tin tức hắn biết rõ nhiều hơn.
"Nguyên Hạo tuy mạnh, nhưng mà cũng chưa chắc có thể mạnh hơn cái vị đệ nhất bảng thiên kiêu. Nguyên Hạo khuyết thiếu một trái tim kiên định của một cường giả, rất dễ lâm vào công kích tinh thần của đối phương." Lục Khiêm lo lắng nói.
Trong đầu Ngụy Quân hiện lên tư liệu của người đứng đầu bảng thiên kiêu.
Xem vẻ ngoài, quả thực Lục Nguyên Hạo có khả năng sẽ lật xe giống như lo lắng của Lục Khiêm.
Tuy thiên phú của Lục Nguyên Hạo kinh tài tuyệt diễm, nhưng hắn không được xem như là một cường giả toàn diện, thậm chí vẫn luôn cho người ta một cảm giác không giống như một cường giả.
Mà vị đứng đầu bảng thiên kiêu lại có lai lịch to lớn.
Nhưng không giống với Lục Khiêm, Ngụy Quân không lo lắng rằng Lục Nguyên Hạo sẽ lật xe.
"Lục Ty trưởng, ngươi phải tin tưởng Nguyên Hạo nhiều hơn một chút. Người đệ nhất thế hệ trẻ chắc chắn là Nguyên Hạo, bất luận đối phương có lai lịch thế nào, ở trước mặt Nguyên Hạo cũng đều là đưa đồ ăn."
Dù sao cũng là con trai ruột của thiên đạo.
Cuộc đời của Lục Nguyên Hạo vừa mới cất bước, chính là đi theo quy trình bình thường, hiện tại cũng chưa hẳn đã thất bại.
Huống chi còn có Ngụy Quân giúp.
Không có khả năng thua.
Lục Khiêm thấy Ngụy Quân lời thề son sắt thì cũng không có nghi ngờ gì. Đối với Lục Nguyên Hạo, hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Trời mới biết đứa con trai tiện nghi này của mình ẩn dấu bao nhiêu con bài chưa lật.
Tuy nhiên vị đứng đầu bảng thiên kiêu nọ lai lịch rất lớn, nhưng nếu cạnh tranh khốc liệt với Lục Nguyên Hạo thì quả thực Lục Nguyên Hạo vẫn có cơ hội thắng lợi.
"Mặc dù như thế, chỉ có một mình Nguyên Hạo thắng cũng không đủ." Lục Khiêm nói: "Ngụy đại nhân, ngài định tự mình xuất thủ sao?"
"Có lẽ không cần đến ta."
Thật ra Ngụy Quân không ngại tự mình xuất thủ.
Nhưng hắn tính toán một chút, không cần hắn xuất thủ, Đại Càn cũng có thể nắm chắc.
Vả lại với tư cách là trọng tài, nếu như còn xuống sân làm tuyển thủ nữa thì cũng quá khó coi rồi.
Ngụy Quân giải thích: "Nếu như ta ra sân thì quá ức hiếp Liên minh người tu chân rồi. Hay là muốn để bọn hắn vật lộn thử xem, không thể quá ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngộ nhỡ bọn hắn sợ hãi không chơi nữa thì làm thế nào?"
Bộ dáng làm màu này của Ngụy Quân khiến cho Lục Khiêm không phản bác nổi.
"Ngụy đại nhân, năm vị thiên kiêu của Đại Càn chúng ta ngài muốn sắp xếp thế nào? Có ứng cử viên yêu thích nào không?" Lục Khiêm hỏi.
Ngụy Quân trả lời rất đơn giản: "Đương nhiên là tuyển chọn công khai rồi, công bình công chính công khai, tất cả đều hoàn minh bạch, lấy thực lực làm tiêu chuẩn, tuyển ra năm vị thiên kiêu khiến cho dân chúng Đại Càn tin phục nhất."
"Thời gian kịp không?"
"Yên tâm, ta sẽ thiết lập một ngưỡng cơ bản, không đến ngưỡng cơ bản đó thì đừng đến góp vui."
Ngụy Quân cũng không lãng phí thời gian.
Lục Khiêm biết Ngụy Quân không phải một người bắn tên không đích, hơn nữa Ma Quân không hề lo lắng mảy may, Lục Khiêm chỉ có thể cho rằng Ngụy Quân và Ma Quân đều nắm chắc thắng lợi.
Mặc dù Lục Khiêm cũng không hiểu loại chắc ăn này của Ngụy Quân từ đâu mà đến, nhưng hắn cũng không có quá nhiều rối rắm.
Ngụy Quân đã tạo nên rất nhiều kỳ tích, lại tạo nên một kỳ tích nữa cũng hoàn toàn có thể hiểu.
Sau khi việc tuyển chọn thiên kiêu cho thiên kiêu tranh bá được xác định, kỳ thật cũng đã bắt đầu tiến hành rồi.
Ngụy Quân vừa mới về nhà, Bạch Khuynh Tâm liền qua chơi, hơn nữa còn hỏi một vấn đề như trong dự liệu: "Ngụy Quân, ta có phải tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu không?"
Ngụy Quân hỏi ngược lại: "Ngươi muốn tham gia à?"
Bạch Khuynh Tâm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Thật ra không quá muốn. Thực lực của ta không bại lộ mới có thể che dấu mình tốt hơn, trong tương lai phát huy được tác dụng càng lớn."
Hơn nữa nói không chừng tương lai có thể cứu ngươi một mạng nữa đấy.
Bạch Khuynh Tâm vẫn lo rằng Ngụy Quân không sợ chết có thể là một loại ảo giác.
Nếu Ngụy Quân biết Bạch Khuynh Tâm nghĩ như vậy, chắc chắn để nàng trực tiếp đi dự thi bộc lộ thực lực.
Đáng tiếc, Ngụy Quân không biết.
Nghe Bạch Khuynh Tâm nói nàng không quá muốn tham gia, Ngụy Quân liền nói thẳng: "Vậy ngươi cũng đừng tham gia nữa."
"Nhưng mà lỡ như Đại Càn chúng ta thua, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Bạch Khuynh Tâm cũng có chút lo lắng: "Nếu ta tham gia, ít nhất có thể thắng chắc được một ván."
Đây là sự thật.
Nếu Bạch Khuynh Tâm dự thi thì nàng còn vững vàng hơn cả Lục Nguyên Hạo.