Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

Chương 5

07

 

Thôi Mục hành động rất nhanh, vừa trói người xong liền đưa thẳng đến trước mặt hoàng hậu.

 

Khi ta và tỷ tỷ đến, Thẩm An đang đảo lộn trắng đen.

 

“Nương nương, thần biết sai, không nên trong lúc cầu phúc lại tư tình qua lại, là thần đáng chết.”

 

“Tư tình qua lại gì chứ, rõ ràng là các ngươi có ý đồ bất chính!”

 

Ta dâng lên hoàng hậu, trên tay là hương xông trong phòng và chiếc chén mà Hứa Tấn đã hạ thuốc, quỳ xuống trình bày.

 

“Xin nương nương minh xét, tỷ muội thần nữ đã từ hôn với hai người này. Việc từ hôn những ngày trước đã làm kinh động khắp kinh thành. Tỷ muội thần nữ với bọn chúng không đến mức là kẻ thù, nhưng tuyệt đối chẳng có tư tình qua lại.”

 

“Nương nương cũng rõ, để tránh mạo phạm thần Phật, mọi đồ dùng của nữ quyến đều do nội đình thống nhất phân phát. Thần nữ tỷ muội sao có thể qua mặt cấm quân mà lấy được loại hương xông này?”

 

Ta quay người, đối mặt với Thẩm An và Hứa Tấn.

 

“Nhưng Thẩm tướng quân thì khác, có thể ra vào hậu viện dễ dàng. Còn trạng nguyên lang thì càng quá đáng hơn, hương mê không đủ, còn phải thêm dược tình.”

 

“Hôm nay là Phật tổ phù hộ tỷ muội thần nữ bình an vô sự. Nhưng xin nương nương thử nghĩ, hôm nay bọn chúng có thể qua mặt thị vệ để làm nhục nhi nữ của thượng thư, vậy ngày mai liệu có thể phớt lờ cung cấm, mưu đồ làm phản hay không?”

 

“Tiện nhân! Ngươi nói bậy nói bạ!”

 

Thẩm An gào lên. Bên cạnh hắn, Hứa Tấn lại im lặng, chỉ lặng lẽ dập đầu nhận tội. Trong lúc cử động, hắn làm rơi ra một mảnh khăn tay.

 

Trên khăn thêu chữ nhỏ của tỷ tỷ, hẳn là vừa rồi hắn đã nhân lúc hỗn loạn mà giật lấy.

 

Tên Hứa Tấn này, hắn muốn làm cho chuyện “tư tình qua lại” thành sự thật!

 

Chó cắn người sẽ không sủa, tâm tư của Hứa Tấn thật đáng sợ. Hắn đã biết ta trọng sinh, hôm nay nếu không định tội hắn và Thẩm An, e rằng sau này Hứa Tấn phản kích sẽ càng tàn nhẫn hơn.

 



Ta không thể để chúng có cơ hội phản công!

 

Ta cúi đầu, dập mạnh xuống đất.

 

“Nương nương, gian phòng thần nữ ở hôm nay vốn là của hai vị công chúa. Nhưng do công chúa không thích mùi hương hoa hoè ngoài cửa sổ, nên đã đặc biệt yêu cầu tỷ tỷ của thần nữ đổi phòng.”

 

“Vâng, chuyện này là vào buổi trưa công chúa mới nói đến. Lúc đó nương nương đang nghỉ trưa, thần nữ liền cùng công chúa đổi phòng trước, định chờ nương nương tỉnh sẽ bẩm báo. Ngay cả ma ma quản sự bên cạnh nương nương cũng không biết chuyện này.”

 

Tỷ tỷ quỳ bên cạnh ta, đôi mắt cụp xuống, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng:

 

“Chỉ là không rõ, Thẩm tướng quân và trạng nguyên lang làm sao biết được chuyện này, lại có thể sớm tìm đến phòng của thần nữ, đốt hương xông, hạ dược tình.”

 

“Hoặc có lẽ, nơi bọn họ muốn đến vốn dĩ chính là…”

 

Lời nói nửa chừng của tỷ tỷ hoàn toàn châm ngòi cơn giận dữ của hoàng hậu.

 

Danh dự của hai vị tiểu thư thượng thư không đủ lay động quyền thế của các thế gia và tân quý, nhưng công chúa thì sao?

 

Chuyện động đến nhi nữ mình, dù là hoàng hậu cũng không thể thờ ơ.

 

Ánh mắt của Hứa Tấn cuối cùng lộ ra một tia hoảng loạn, hắn nhìn ta, căm hận trong mắt không che giấu nổi.

 

Ta khẽ nhếch mày nhìn hắn, ‘trọng sinh một đời mà vẫn muốn để tỷ muội chúng ta lụy vì các ngươi sao? Mơ đi!’

 

Cuối cùng, hoàng hậu hạ lệnh đánh mỗi người ba mươi trượng, sau đó sai người áp giải bọn chúng về kinh chờ hoàng thượng xử trí.

 

Sau buổi lễ cầu phúc, Thẩm An và Hứa Tấn đều bị giáng chức, đày ra biên cương.

 

Một người trở thành binh sĩ nơi biên ải, một người làm tiểu lại trong huyện nha.

 

Ta và tỷ tỷ hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng, nhưng cũng vì chuyện trong chùa mà không còn ai đến cầu hôn nữa.

 

Ta dĩ nhiên không để tâm, chỉ lo lắng cho tỷ tỷ.



 

Thế nhưng, phản ứng của tỷ tỷ lại khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

 

“A Uyển, ta không buồn chút nào. Ngược lại, ta còn cảm thấy như vừa thoát khỏi xiềng xích. Ta không cần phải giống một món đồ để các bà mối chọn tới chọn lui, cũng không cần đến những yến hội đáng ghét kia, như một miếng mồi câu để chờ kẻ nào đó đến làm phò mã.”

 

“Thậm chí khi thấy phụ mẫu tức giận, nhìn họ phẫn nộ đến cực điểm, ta còn cảm thấy một chút khoái cảm trả thù!”

 

“A Uyển, ta thật sự rất vui, như cuối cùng cũng thở được một hơi.”

 

Từ sau chuyện đó, tỷ tỷ như biến thành một con người khác.

 

Nàng không còn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng của một tiểu thư đích nữ thế gia, không còn ngồi cứng ngắc trên vị trí cao, cũng không giống kiếp trước bị giam cầm trong phủ tướng quân, u sầu áp lực.

 

Nàng thậm chí chủ động tìm ta, nói rằng muốn làm nên sự nghiệp.

 

Ta ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng.

 

Nàng lại hỏi ngược ta:

 

“Không phải muội đã nói rằng phải tự cứu mình, phải tự làm chủ sao?”

 

“Chúng ta không thể dựa vào nam nhân, phụ mẫu cũng không thể chăm lo cho chúng ta cả đời. Chúng ta cần có kế sinh nhai của riêng mình.”

 

Tỷ tỷ bước lên, nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

 

“A Uyển, chúng ta mở một ngôi trường đi.”

 

“Dạy cho những nũ tử không được đến trường học chữ, đọc sách, và những bài học về nhân sinh.”

 

Ta gật đầu:

 

“Có thể mở một ngôi trường, nhưng… chúng ta không dạy chữ.”
Bình Luận (0)
Comment