Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

Chương 7

09

 

Ta và tỷ tỷ nhìn vị ma ma của Phồn Hương Viện đang đứng trước mặt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

 

“Ta biết hai vị tiểu thư có chút bất ngờ, nhưng ta đến đây thật lòng muốn cầu học.”

 

“Hai vị có thể mở ra học đường y đạo dành cho nữ tử, ta liền biết các vị không phải người tầm thường, vì vậy mới dám to gan đến tìm.”

 

Tô Tình Hàn ngồi đối diện ta. Nàng tuổi không lớn, trông cũng chỉ tầm ba mươi, hoàn toàn không mang chút khí chất phồn hoa, mị tục thường thấy, mà ngược lại, cả người toát ra sự thông tuệ và trầm ổn.

 

“Ta có một nhóm các tiểu cô nương, muốn gửi đến đây theo hai vị học y.”

 

“Ta biết nghề của chúng ta bị người đời khinh ghét. Hai vị cứ yên tâm, những cô nương này đều trong sạch. Họ cũng sẽ không đến đây dưới danh nghĩa của Phồn Hương Viện. Toàn bộ chi phí học tập ở đây sẽ do ta gánh vác.”

 

Tô Tình Hàn đẩy một xấp ngân phiếu đến trước mặt chúng ta.

 

Tỷ tỷ không nói gì, ta nhìn ngân phiếu, mở miệng hỏi:

 

“Lời này vốn không phải ta nên hỏi, nhưng ta vẫn tò mò. Các cô nương dưới tay Tô ma ma, tiếp khách liệu có cần phải biết y thuật?”

 

“Nếu cuối cùng họ vẫn phải quay về Phồn Hương Viện, vậy Tô ma ma hà tất phải nhọc lòng như vậy?”

 



Tô Tình Hàn cười nhạt:

 

“Ta hiểu ý của tiểu thư. Những cô nương này quả thực vẫn sẽ phải quay lại Phồn Hương Viện. Dù sao, rời khỏi ta, họ không thể sống nổi.”

 

“Nhưng họ quay về không phải để tiếp khách. Tiểu thư chắc cũng biết, làm nghề này, nghìn người ghét, vạn người khinh. Các cô nương trong lầu nếu mắc bệnh, thường chẳng mời nổi đại phu. Bệnh nhẹ thì còn cố gắng chịu được, bệnh nặng thì chỉ có thể chờ chết. Vì vậy, ta muốn đào tạo vài cô nương, để họ có thể chữa bệnh cho nhau.”

 

Tô Tình Hàn nói rất thẳng thắn, chỉ để lại một câu rằng hãy suy nghĩ rồi rời đi.

 

Sau khi nàng rời đi, ta đã gọi người chuẩn bị thu nhận học trò, nhưng tỷ tỷ lại ngăn ta lại.

 

Nàng có chút do dự, lo ngại điều tiếng không hay.

 

“Ta không muốn nhận bọn họ. Dù nói như vậy là trái với ý định ban đầu của chúng ta, nhưng nếu học đường bị ảnh hưởng, chúng ta thì không sao, nhưng những người đang theo chúng ta sẽ ra sao đây?”

 

Sự lo lắng của tỷ tỷ thực ra mang theo thành kiến.

 

Ta nhìn nàng, không nói gì, chỉ chờ nàng nói ra sự thật.

 

Một lúc lâu sau, nàng thở dài:

 

“Ta... ta hôm đó đã mơ một giấc mơ. Ta mơ thấy muội gả cho Hứa Tấn. Sau khi thành thân, muội không có con, hắn liền liên tục nạp tiểu thiếp, thậm chí còn nuôi cả kỹ nữ. Ngày sinh nhật của muội, hắn dẫn kỹ nữ đó về nhà, tuyên bố muốn bỏ muội. Muội tức giận, đã đá hắn bị thương.”

 

“Ta là người đã đón muội về. Nhưng về sau, Hứa Tấn vẫn tìm thấy muội, cùng với kỹ nữ kia g.i.ế.c muội để trả thù.”



 

Tỷ tỷ cúi đầu, vân vê chiếc khăn tay trong tay, giọng nói u ám:

 

“Ta chính là có thành kiến, ta không thích kỹ nữ!”

 

“Những chuyện trong mơ vốn chỉ là hư ảo, nhưng Hứa Tấn thì thật sự là kẻ vừa đính hôn với muội, vừa bao dưỡng kỹ nữ, thậm chí còn để nàng ta mang thai.”

 

Thì ra là vậy.

 

Hóa ra tỷ tỷ đã mơ thấy nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta, nên mới phản ứng gay gắt như vậy.

 

Kiếp trước, ta được tỷ tỷ đón về phủ tướng quân. Thấy nàng sống khó khăn, ta cũng từng nghĩ giống như kiếp này, dựa vào thuật châm cứu để kiếm sống, giúp đỡ thêm cho gia đình.

 

Nhưng khi ta vừa tìm được công việc, hoàn thành rồi trở về nhà, đã bị Hứa Tấn và Hoa Nhụy chặn đường.

 

Hứa Tấn vì cú đá của ta mà bị thương, hắn luôn muốn trả thù, nên ra tay không chút nương tình.

 

Bọn chúng trói ta lại, rồi đánh nát hộp sọ của ta…

 

Sau khi ta chết, chúng ném ta vào khu rừng ngoài thành. Là Tô Tình Hàn đang đánh xe ngựa đi ngang qua, nhìn thấy thẻ bài của ta liền đưa ta về phủ tướng quân.

 

Nhưng không may, ngày đó lại chính là ngày tỷ tỷ bị hại, dẫn đến mất con…



 

Tỷ tỷ vì mất con mà hôn mê, t.h.i t.h.ể của ta dĩ nhiên không ai để ý tới. Người trong phủ tướng quân yêu cầu Tô Tình Hàn đi tìm phụ thân ta.

 

Nàng không ngại xui xẻo, đưa ta về nhà mẹ đẻ.

 

Nhưng phụ thân ta làm sao chịu nhận, ông nói nhi nữ xuất giá rồi, c.h.ế.t không được vào từ đường gia tộc.

 

Chỉ một câu nói, ông đóng cửa không tiếp Tô Tình Hàn.

 

Tô Tình Hàn đành đưa ta trở về Phồn Hương Viện. Chính những kỹ nữ dưới trướng của nàng đã giúp ta rửa sạch thi thể, thay ta mặc đồ khâm liệm, rồi đưa ta đi chôn cất.

 

Ta chưa từng nghĩ rằng, cuối cùng lại là một ma ma của kỹ viện và những kỹ nữ vô danh đã chôn cất ta.

 

Bọn họ và ta vốn không quen biết, họ không thấy ta xui xẻo, chỉ thấy ta đáng thương.

 

Ta thu lại dòng suy nghĩ, nói với tỷ tỷ:

 

“Tỷ tỷ, hiện tại muội và Hứa Tấn đã không còn bất kỳ liên quan nào nữa.”

 

“Những nữ tử trong kỹ viện, không phải bị bán vào thì cũng bị lừa đến. Nếu có lựa chọn khác, ai lại muốn bước vào con đường đó? Thân phận nữ tử vốn đã khó khăn, ngay cả các tiểu thư nhà quyền quý còn phải dựa vào nam nhân mà sống, họ chẳng qua là tìm một cách khác để sinh tồn, lại càng đáng thương hơn.”

 

“Giờ đây có người như Tô ma ma muốn cứu giúp họ, tại sao chúng ta không thể đưa tay giúp một lần?”
Bình Luận (0)
Comment